Bầu không khí căng như dây đàn, cảm giác như hơi thở có thể đóng băng mọi thứ.
Lục Mạc Khiên đứng dậy, tiến tới nắm tay Từ Tuyết Lộ, muốn đưa cô đi khỏi, lại bị Cao Triệt cố chấp giữ lại. “Chuyện của tao và cô ấy không liên quan gì tới mày.”
Đôi mắt sếch của anh khẽ nhíu lại, âm trầm và giận giữ, tuy anh không hiểu rõ là anh ta đang nói gì, nhưng có thể cảm nhận được là cô đang cảm thấy phiền. Anh cũng không thể tiếp tục nhìn cảnh người đàn ông khác chạm lên người phụ nữ của anh, tuyệt đối không thể.
Hung hăng gỡ cánh tay Cao Triệt ra, anh nhẹ kéo cô ôm vào lòng, nhanh như chớp, hơi thở nam tính của anh đã bịt kín nơi cánh môi anh đào mềm mại của cô, khiến hô hấp của cô vô cùng khó khăn.
Cánh môi cô mềm mại căng tròn, có mùi của son môi, tan trong miệng ngọt ngào tươi mới, càng khiến anh thêm khát vọng, khao khát được tiếp xúc nhiều hơn, anh giữ chặt cổ tay cô, kéo nó lên vòng qua gáy mình, để cô ôm lấy cổ anh.
Trong mũi đều đều là hơi thở nam tính lạnh thấu xương mà cũng thật nóng bỏng. Cả người Từ Tuyết Lộ nhũn ra, ngón tay quắp lại, thân thể tê dại đến mức không còn cảm giác, chỉ có thể xuôi theo từng động tác của người kia.
Anh giữ chặt cằm cô, rất hung ác, rất mãnh liệt, mút mát lấy sự mềm mại ấy, cắn lấy đôi môi anh đào mỏng mượt, nhưng cũng sợ làm cô đau.
Chỉ tới khi không thể thở nổi nữa, anh mới dừng lại, dùng ánh mắt nói với Cao Triệt: cô ấy là của tôi!
Xong rồi, họ liền nắm tay nhau rời đi, rất khoái cảm và dứt khoát.
Đi tới khu vực an toàn, Lục Mạc Khiên mới dừng bước lại, sắc mặt anh đen sạm giống như giận giữ, khiến lòng cô nơm nớp âu lo, lo anh sẽ giận mình. “ Anh giận em sao?”
“Không phải. Là anh không thích thái độ của người kia.” Nhẹ xoay đầu lại nhìn cô, giọng anh hạ xuống một tông thấy rõ. “Anh ta là bạn trai cũ của em sao?”
“Dạ…”Từ Tuyết Lộ mím chặt môi, khẽ gật đầu. “Nhưng mà rất lâu rồi.”
Nói trắng ra, giữa cô và gã chỉ được xem như là quan hệ đối tác, hợp tác hai bên cùng có lợi. Anh ta là vì đối phó với gia đình, còn cô muốn lấy nguồn linh cảm, cho nên mới đồng ý quen nhau. Chỉ là không ngờ, theo tháng năm giữa họ lại nảy sinh tình cảm, sự rung động ấy khiến họ dần quên lãng đi bản hợp đồng yêu đương, mà vô thức quan tâm đối phương nhiều hơn.
Mọi thứ vẫn tốt đẹp, cho tới một hôm, Từ Tuyết Lộ phát hiện ra anh ta bắt cá hai tay, cô gái kia đã có bầu, không còn cách nào khác, cô chỉ đành ngậm ngùi ra đi.
Sau này, mối quan hệ giữa Cao Triệt và cô gái kia cũng chẳng hề tốt đẹp gì, chóng nở chóng tàn, kết hôn nhanh rồi cũng ly hôn vội, chỉ tội nghiệp đứa con thơ, chưa kịp lớn đã phải chịu cảnh chia lìa, thiếu thốn tình thương.
Thời điểm sau thất bại hôn nhân, Cao Triệt mới ngoái đầu nhìn lại, hối hận vì đã đánh rơi một cô gái tốt, chỉ đáng tiếc, cô ấy không còn ở đó nữa rồi. Vì gã thường tới làm phiền, nên cô quyết định chuyển công tác vào phía Nam, biệt tăm biệt tích, không muốn gặp lại tên phụ bạc kia một lần nào nữa. Chỉ là cô không ngờ, trốn lâu như thế, rốt cuộc hôm nay cũng phải đối mặt.
Người ta thường nói như vầy: Khi bạn nhớ một người, tìm khắp trên Trái Đất không nhìn thấy hắn, người không muốn thấy thì càng hay gặp mặt.
Suốt cả ngày hôm ấy, Tuyết Lộ dẫn Mạc Khiên tới rất nhiều nơi, thậm chí là những chỗ đối với cô là kỉ niệm đẹp đẽ. Nhớ về một thời thanh xuân điên cuồng, vui vẻ.
Sẩm tối, họ dừng chân bên bãi cỏ xanh non, ngồi cạnh nhau ngắm nhìn mặt trời lặn.
Phía chân trời rực rỡ, ánh mặt trời như hòn lửa khổng lồ cam vàng sáng chói, đang dần dần bị chân mây che khuất.
Thời gian đương trôi qua, rất nhanh, cũng rất chậm, ánh sáng chuyển sắc bạc mênh mang, tạo nên một khoảnh không thật thật ảo ảo, khiến con người ta có cảm giác như chìm trong mộng cảnh.
“Mạc Khiên… Anh thật sự không muốn trở về sao?” Từ Tuyết Lộ cất lời hỏi.
“Không muốn… Hoặc là em cùng anh trở về, hoặc là anh cùng em ở lại đây.” Lục Mạc Khiên nhẹ cười, nụ cười ngọt ngào như ly cà phê sữa. “Anh đã dành quãng thanh xuân đẹp nhất cho sự nghiệp rồi, giờ đây anh muốn dành những gì còn sót lại của tuổi trẻ cho em.”
Khoé mi Từ Tuyết Lộ trong suốt, màng mắt long lanh, giống như tấm kính thuỷ tinh sáng choang, khiến mọi thứ xuất hiện trước mắt mờ mờ ảo ảo. “ Anh nói vậy khiến em thực sự rất vui. Nhưng mà em không muốn như thế. Em vẫn muốn nhìn thấy anh rực rỡ trên sân khâu, hết mình vì đam mê, đó mới thực sự là thế giới của anh, chứ không phải ảm đạm giống như bây giờ. Đừng lo, em vẫn luôn ở đây, chờ tới khi anh có thời gian tới thăm em, chúng ta sẽ bên nhau bình dị giống như lúc này vậy. Em muốn mình là nơi anh muốn trở về trong quãng thời gian được nghỉ ngơi, chứ không phải là vật cản mỗi khi anh bận bịu.”
Cánh tay anh nâng lên, lơ lửng giữa không trung, rồi đặt nhẹ lên đỉnh đầu cô, âu yếm vuốt ve. “Đồ ngốc, sao em cứ suốt ngày ví mình như đồ vật vậy hả? Anh hứa sẽ không từ bỏ, nhất định sẽ quay về, nhưng không phải hiện tại. Là vì anh đã bảo trợ lý Thẩm huỷ hết lịch trình trong tháng này rồi, cũng không có phim mới, cho nên tạm thời anh là kẻ thất nghiệp.” Ngưng lại mấy giây, anh nhìn cô, ánh mắt thâm tình và say đắm, lơ đễnh không chớp mi. “Cho hỏi Lục phu nhân có chịu nuôi người phu quân thất nghiệp này không?”
Lời anh thành công chọc cười cô, đôi bàn tay lạnh nhẹ nhàng áp lên đôi gò má cao của anh, hai ánh mắt si tình chạm vào nhau, giống như vừa có luồng điện chạy qua người. “Được, phu nhân đây sẽ nuôi phu quân một tháng tới, chỉ một tháng thôi, không có hơn.”
“Chỉ một tháng.” Lục Mạc Khiên gật gật đầu, khẽ nheo đuôi mắt lại.
Chủ động nhướng người tới, cô chạm nhẹ nụ hôn lên đôi môi anh, thoáng qua nhưng ngọt ngào, nhanh gọn như phủ đầy hơi ấm, có chút lạnh nhưng ngập tràn nóng bỏng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!