Từ trong khóm cỏ vang lên tiếng động, có thứ gì đó lướt qua, nhanh, rất nhanh, nhanh như cái chớp mắt, đúng lúc ấy chợt có cơn gió lạnh lẽo thổi tới, khiến thân thể Lục Mạc Khiên bất giác run lên, đôi chân thoăn thoắt lùi về phía sau.
Thân thể Từ Tuyết Lộ bị anh ôm chặt, sững sờ như tạc tượng, không thể rục rịch, chỉ có thể ngoảnh đầu tìm kiếm, khi nhìn thấy mèo con lấp ló sau gốc cây Tùng già, cô mới chu môi thở phào nhẹ nhõm.
“Là mèo thôi, đừng sợ!”
Bất giác cô quay đầu lại, mặt đối mặt, khoảng cách gần trong gang tấc, hơi thở của người kia nóng rực, chậm rãi lướt qua đôi mày, rồi dừng lại nơi chóp mũi.
Hai chóp khẽ chạm vào nhau, hơi lạnh. Anh cách cô một khoảng rất gần, rất rất gần, rất nguy hiểm.
Bóng dáng cao lớn như chìm lặng trong bóng đêm, đầu gối đặt trên đùi cô, gần sát, không một khe hở.
Hô hấp của anh ngày càng nặng nề, giống như thú dữ hung bạo, có thể nuốt trọn con mồi bất cứ lúc nào.
Từ Tuyết Lộ cắn môi, cả người nóng ran như chứa lửa, con tim thình thịch loạn nhịp.
Cô hơi sợ hãi, có chút khẩn trương, cô phải làm gì? Chạy trốn? Đẩy ra?
Cảm giác được làn môi anh gần chạm tới, cô nhắm bặt hai mắt, nín thở thốt lên: “Hình như tốc độ như này nhanh quá!” Hai chúng ta quen nhau chưa bao lâu, đến cái nắm tay chính thức còn chưa có, đã trực tiếp hôn môi như này, thực sự có chút không thoả đáng.
Tuy không phải là một cô gái cổ hủ, nhưng Từ Tuyết Lộ cảm thấy tốc độ giết người này thực sự nhanh, nhanh tới mức khiến cô chưa kịp chuẩn bị tâm lý.
“Thế em nói như thế nào mới không nhanh quá?” Hơi thở nam tính sà xuống sát gần nơi đôi môi mềm mịn thơm nồng, như miếng bánh ngọt khiến người ta muốn nhâm nhi gặm nhấm.
“Thì cũng phải từ nắm tay, dựa vai, rồi mới tới hôn được chứ!” Giọng nói của cô có chút hoảng lại run run.
Nhẹ nhàng lướt qua miếng bánh ngon, hơi thở của anh dừng lại nơi lọng sườn quai xanh thấp thoáng dưới cánh cổ thon dài, làn môi anh cong nhẹ vẽ nên một nụ cười gian manh.
Như luồng gió lạnh lướt qua, nơi cọng xương mềm mỏng có một bàn tay chạm tới, nhẹ nhàng đong đưa, từ bên bờ cánh trái tới cuối cánh phải, chầm chậm trên từng mô da dần chạm tới đôi bàn tay mềm mại của cô, mọi thứ rất chậm, thật sự chậm. “Như này có tính là cầm tay không?”
Thanh âm mang một tia khàn khàn, giọng anh có chút quỷ quyệt lại tà ác. Đôi con ngươi âm trầm, giống như hố sâu thăm thẳm, thực khiến người đối diện không cách nào suy đoán ra được là anh đang muốn gì.
Anh biết phụ nữ khi yêu thường rất nhạy bén, có nhiều những suy nghĩ và âu lo, nhất là đối với những người đàn ông càng thành công càng khiến họ có cảm giác không an toàn.
Cô muốn mình và anh có mối quan hệ bền vững hơn, cô cũng sợ, cũng lo, tất cả những điều này đều không phải là thật, cô sợ mình mê muội giữa cơn mơ, dễ dãi trao cho anh tất cả, rồi cuối cùng lại không được trân trọng.
Những tình cảm đó giống như bão táp, dồn dập tới, ồ ạt đi, tay còn chưa kịp nắm mà mọi thứ đã tiêu tan.
Tuy nói rằng tình yêu không được tính bằng thời gian, nhưng thời gian lại là thứ giúp người ta khẳng định một tình yêu bền vững.
“Đồ ngốc…” Nhìn thấy sự hoảng hốt trên gương mặt Từ Tuyết Lộ không khỏi khiến Lục Mạc Khiên cảm thấy buồn cười. Hít thở một hơi thật sâu, anh đứng thẳng người dậy, miệng cười cười đầy ẩn ý.
“Em đi ngủ trước đây.” Cô vội vàng quay lưng, hai tay áp lên đôi gò má đỏ hồng như quả mận chín. Mặc dù nhiệt độ ngoài trời chưa tới mười bảy độ, nhưng người cô vẫn hừng hực như lửa đốt.
Ngày hôm sau, Từ Tuyết Lộ thức dậy từ sáng sớm, gõ ngoài cửa phòng Lục Mạc Khiên. “Anh Lục, mau dậy đi.”
Rất nhanh chóng cánh cửa phòng được mở ra, Lục Mạc Khiên xuất hiện trước mắt cô đầy sự mệt mỏi, anh hỏi: “Mới sớm ra em làm gì vậy?”
Đôi mày của Từ Tuyết Lộ nhướng lên, cô nói: “Anh mau thu dọn đi, lát em đưa anh ra sân bay.”
Ngước mắt nhìn cô, ánh mắt đờ đẫn như chưa thoát hẳn khỏi cơn buồn ngủ, anh hỏi ngược lại: “Đi đâu?”
Từ Tuyết Lộ điềm tĩnh đáp: “Trở về.”
Lục Mạc Khiên ngay lập tức lắc đầu: “Không về.”
Bất lực đến mức muốn nổi điên, Từ Tuyết Lộ nghiến răng nghiến lợi mà gằn giọng: “Anh định ở đây luôn sao?”
Cười khan hai tiếng, Lục Mạc Khiên gật gật đầu: “Ừm… em nuôi anh là được.”
Mi tâm nhiu lại, sống mũi cay cay, Từ Tuyết Lộ cự tuyệt: “Không nuôi.”
Đôi mắt chợt loé sáng, nhanh như chớp, anh nắm chặt lấy tay cô, lôi vào phòng, đóng rầm cửa lại. “Không nuôi cũng phải nuôi.”
Cô liên tục đẩy anh, hòng thoát khỏi vòng tay sói, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể bất lực mà buông xoã, vừa thở dốc vừa thốt lên: “Lưu manh.”
“Anh không chỉ mỗi lưu manh không đâu, mà còn…” Chậm nói, chậm cúi đầu, mỗi lúc một tới gần chóp mũi cô, rồi tới làn môi anh đào của cô, khoảng cách ấy khiến cô bị chao đảo.
Nhếch môi cười nhạt, anh khẽ hôn nhẹ lên làn môi mềm như cánh đào tơ của cô, rồi ghé sát vành tai thầm thì: “Mà còn có da mặt dày.”
Ánh mắt cô bị anh làm cho bối rối, vội vàng quay đi, đáy mắt chợt chợt loé lên tia sáng, khi nhìn thấy tệp giấy trên bàn. Bên trên viết rất nhiều chữ, nghuệch ngoạc và xấu xí, thậm chí là còn có đường nét bị viết ngược, nhất thời khiến cô phải bật cười. “Là anh viết sao?”
Tia theo ánh mắt của cô, anh gật đầu: “Phải, là anh viết. Cũng đâu thể ở nhà vợ mà không hiểu người nhà nói gì được.”
“Vợ… vợ gì chứ?” Cô ngại ngùng đẩy anh ra. “Ai nói là em sẽ đồng ý cưới anh.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!