Ra khỏi phòng giáo viên, Lục Mạc Khiên lơ đễnh dạo bước giữa sân trường, rồi ung dung ngồi xuống bên ghế đá đặt cạnh gốc cây ngô đồng.
Mùa đông đương tới, những chiếc lá vàng lác đác rơi, thi thoảng lại vang lên tiếng tí tách nhẹ nhàng của làn gió rười rượi.
Tia nắng êm dịu giọi tới, bị phiến lá hắt lên, tạo nên một mảng ánh sáng rực rỡ giống như cầu vồng mờ ảo.
Lục Mạc Khiên ấn một dãy số trên màn hình điện thoại, rồi gọi đi.
Sau bốn tiếng đổ chuông, đầu giây bên kia cũng chịu nhấc máy. “Xin hỏi là ai vậy?”
Thanh âm như tiếng đàn dương cầm réo rắt, nhẹ nhàng bay vào tim Lục Mạc Khiên, khiến anh nhất thời sững lại.
Thấy bên kia vẫn lặng im, Từ Tuyết Lộ cố gượng hỏi thêm lần nữa: “Ai thế? Sao im lặng như vậy?”
Lục Mạc Khiên khụ hai tiếng, vội ngừng mọi luồng suy nghĩ: “Là anh…”
Chỉ hai chữ “là anh” mà giống như một mũi tên xuyên tâm Từ Tuyết Lộ, cô đờ người tại chỗ, gương mặt kiều diễm bị doạ tới mức không còn sót lại một chút biểu cảm gì, máng tai ưng ửng đỏ.
Hoảng hốt liếc nhìn dòng số trên màn hình, là kiểu số di động điển hình của nước S, chứ không phải nước X.
Tim cô thịch một tiếng lớn, như muốn vỡ nát thành nhiều mảnh, hơi thở nặng trĩu lại cụt hơi, lòng âu lo trồi lên dự cảm chẳng lành.
“Sao… anh lại dùng số này…?” Giọng Từ Tuyết Lộ giống như gà mắc phải tóc, ngữ điệu vừa hoảng hốt vừa gấp gáp.
“Anh tới nước S rồi…” Âm điệu của Lục Mạc Khiên vẫn bình ổn, thậm chí lại rất điềm tĩnh. “Em tưởng cứ như thế mà bỏ đi là xong sao?”
“Giờ anh đang ở đâu? Sao lại có được số điện thoại của em?” Gương mặt Từ Tuyết Lộ như bị đóng băng lại, dường như không còn có bất cứ phản ứng gì nữa, cảm giác như máu ngừng bơm lên não, cứ lờ mờ phiêu diêu.
“Anh đang ở trường trung học của em, là cô giáo cũ của em cho anh số.” Lục Mạc Khiên dang rộng hai tay, ngả người tự do dựa vào thành ghế, giọng nói trầm xuống hẳn. “Bây giờ em muốn tới tìm anh, hay là để anh tới tìm em.”
Mím chặt môi, siết cảm xúc lại trong lòng, Từ Tuyết Lộ cố gắng để không thở dốc, để không bị nóng lòng. “Anh mau quay về đi, đừng làm càn nữa.”
Có chút xót xa, có chút đau đớn, có chút mất mát, có chút đau thương, tất cả quyện lẫn lại trong lòng, khiến anh không khỏi hụt hẫng. “Em nghĩ anh đã tới đây rồi thì sẽ dễ dàng quay về vậy sao? Cho dù phải lật tung cả nước S này lên thì anh cũng phải tìm em cho bằng được. Nếu em không muốn cả thế giới biết việc anh chủ động tới tìm em thì tốt nhất nên ngoan ngoãn lộ diện.”
“Anh… thật là cứng đầu.” Từ Tuyết Lộ nghiến răng nghiến lợi thốt lên.
“Học ở em cả đó. Cứ xem thử trong hai chúng ta, ai sẽ cứng hơn.” Cười nhạt hai tiếng, Lục Mạc Khiên lại nói tiếp: “Ba tiếng, anh cho em ba tiếng, nếu như còn không xuất hiện thì anh sẽ tự mình đi tìm em.”
“Anh ở yên đó, em tới tìm anh.”
Từ Tuyết Lộ vội vàng dập máy, thu xếp đồ đạc, ra sân bay trở về quê nhà.
Ba tiếng sau…
Taxi vun vút lao như bay trên mặt đường lớn, bất chợt rẽ hướng vào một cung đường hẹp dài, rồi dừng lại hẳn trước cổng trường trung học.
Kéo theo vali, Từ Tuyết Lộ rảo bước thật nhanh đi vào trong, rồi đột nhiên chững lại khi nhìn thấy dáng hình nam nhân cao lớn ngồi một mình ở ghế đá dưới gốc ngô đồng.
Lục Mạc Khiên quắt mắt sang nhìn cô, ánh mắt sáng rực như đuốc, khoé miệng lơ đãng cong lên, gương mặt mềm mại hẳn ra, như tuyết tan thành nước. “Cuối cùng em cũng chịu xuất hiện rồi.”
Khoé mi ướt đẫm, cổ họng nghẹn ngào, khiến giọng nói của Từ Tuyết Lộ run run: “Anh là kẻ ngốc sao? Chạy tới đây làm gì?”
Đúng thế! Anh là kẻ ngốc.
Nhưng anh thà chấp nhận làm kẻ ngốc, còn hơn bị bỏ rơi không một lý do.
Đuôi lông mày của anh hơi nhướng lên, ánh mắt xa xăm nhìn cô: “Ai bảo em tự ý bỏ đi, khiến anh không thể chấp nhận được.”
Hồng hộc xông tới, Từ Tuyết Lộ nắm lấy tay Lục Mạc Khiên kéo đi: “Em đưa anh ra sân bay trở về. Anh có biết làm như này, lỡ như bị ai đó phát hiện thì sẽ xảy ra chuyện lớn lắm không?”
Bất giác đứng im như tạc tượng, Lục Mạc Khiên phản kháng: “Nếu anh sợ thì đã không tới đây. Ngược lại là em, vừa thấy anh đã nỡ lòng đuổi anh đi rồi sao?”
“Không phải.” Từ Tuyết Lộ hơi buông lỏng tay, sắc mặt xám xịt lại. “Em thực sự sợ anh xảy ra chuyện.”
Bất tri bất giác cô bị anh kéo vào lòng, dáng người bé nhỏ lọt thỏm trong vòng tay cứng cáp, gò má sà lên bờ ngực săn chắc của anh, hương thơm nam tính cứ như chất nghiện xông thẳng vào sống mũi cô, khiến cô mất khả năng ý thức, như mèo con bị thương mít ướt vì xúc động.
Chầm rãi cúi đầu, đặt cằm lên trên đỉnh đầu của cô, hơi thở mát lành phà phà nơi cánh tai cô. “Thay vì sợ anh xảy ra chuyện, thì em hãy cùng anh vượt qua mọi khó khăn, có được không?”
Ngẩng đầu nhìn lên, Từ Tuyết Lộ bị ánh mắt nhu tình và dịu dàng của anh quyến rũ, bất giác gật gật đầu: “Dạ.”
“Sau này đừng nghe lời ai hết, nghe anh là đủ rồi.” Lục Mạc Khiên chà chà nhẹ cằm mình trên đỉnh đầu cô, tạo lên tiếng lạc xạc bé nhỏ, hoà vào trong không gian tĩnh mịch.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!