Từ Tuyết Lộ dùng xong cơm trưa ở căng tin bệnh viện, đang muốn đi dạo vài vòng trước sảnh, thời gian này đối với cô giống như bị giam lỏng trong ngục tối, không người hỏi thăm, không ai trò chuyện, cảm giác như sắp uất mà chết tới nơi vậy.
Mấy ngày gần đây cô cũng không rảnh lướt xem tin tức nữa, quay đi quẩn lại vẫn là scandal của Lục Mạc Khiên, fans ở khắp mọi nơi kêu la, khóc lóc, em không chịu đâu, anh hãy nói là anh đăng nhầm đi, trên các mặt báo giải trí đều là hình của Lục Mạc Khiên với Trình Tĩnh Niên, viết cứ y như thật, cứ như thể bọn họ chính mắt nhìn thấy đầu đuôi câu chuyện không bằng.
Trong cái giới showbitz này, chỉ cần một cái ôm xã giao cũng đủ để “đám chó săn” viết nên chuyện, ai không biết lại còn tưởng mình đọc truyện ngôn tình trên báo, xa xôi hơn là khiến fans hí hửng đẩy thuyền, có bè phái thì lên án chỉ trích. Tóm lại là, thể loại nào cũng có, nhạc nào cũng nhảy cả.
Giữa bầu không khí yên ắng hiếm hoi, vang lên hồi chuông di động, theo bản năng Từ Tuyết Lộ móc điện thoại ra xem, là một số máy lạ, cô chưa từng thấy qua bao giờ, ở nơi này cô không quen biết ai, sao lại có người gọi tới, không lẽ là lừa đảo? Điện thoại vẫn rung, cô vẫn tiếp tục phân vân, là nên nghe hay không.
Mấy giây sau, điện thoại lại rung lên thêm lần nữa, vẫn là số máy đó, là một người nào đó, cực kì cố chấp.
Cô xoay người, lùi tới an toạ nơi dãy ghế cạnh hành lang, thong thả nhấc máy. “Alo… Cho hỏi ai vậy ạ?”
Cơn gió thoảng qua, chiếc lá vàng của cây bạch quả khẽ rơi xuống, vẽ nên một đường vòm cung trên không, rồi thoang thoảng bay qua đầu Từ Tuyết Lộ. Cô ngước mắt lên, ánh mắt trời rực rỡ giọi tới.
Rất lâu sau, đầu giây bên kia vẫn tiếp tục im lặng.
“Xin hỏi là ai vậy?” Bực bội hỏi lại thêm lần nữa, nhưng người kia vẫn lặng im như hến.
Từ Tuyết Lộ định dập máy, như thể tâm đầu ý hợp, đúng lúc đó, bên kia văng vẳng lại chất giọng nam âm trầm. “Là anh.”
Thanh điệu quen thuộc như thế, cô đã nghe nhiều lần như thế, làm sao có thể quên. Chỉ là cô thực không dám ngờ, người ấy lại chủ động gọi cho mình.
Khoé môi anh đào khẽ tủm tỉm, như đang cố nín cười, ánh mắt nhìn về xa xa, long lanh trong suốt như tấm kính thuỷ tinh. Cô cố ý hỏi lại: “Anh là ai thế?”
Người kia cất giọng nói trầm ổn, như tiếng đàn dương cầm ngọt ngào len lỏi vào lòng người. “Mới có mấy ngày đã quên người ta rồi sao?”
Mặt Từ Tuyết Lộ phớt hồng, dần cảm thấy nóng ran ra khắp người: “Không quên… mà là rất nhớ.”
Sau một thoáng im lặng, có lẽ là do nghẹn cười, thì Lục Mạc Khiên cũng lấy lại được sự bình tĩnh trở lại, anh hỏi: “Không có anh bên cạnh vẫn ăn ngủ đúng giờ chứ?”
“Khá tốt.” Trong lời nói của cô như mang cả ý cười, khẽ gật đầu một nhịp.
“Vết thương của em sao rồi? Còn đau không?” Giọng nói sang sảng đọng lại chút âm trầm, chút lo lắng. Bận rộn như thế, ngay cả thời gian ăn ngủ cũng không có nhiều, vậy mà anh vẫn quan tâm cô như thế, khiến lòng cô nao nao.
“Không sao rồi. Chắc là mấy hôm nữa sẽ xuất viện. Ngược lại là anh, vất vả như thế, phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng để bản thân bị mệt quá!” Từ Tuyết Lộ đáp lại. Ai dà… bọn họ còn chưa đâu vào đâu, có phải cô đã nhập vào vai bạn gái của ngôi sao nhanh quá rồi không?
Lục Mạc Khiên dựa lưng vào tường, chân bắc chữ A, bình thản nói: “Không sao, chỉ cần em là đủ.”
Từ Tuyết Lộ bật cười thành tiếng, cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, cây bạch quả rợp trời, chia cắt ánh nắng thành nhiều mảnh, tia nắng mỏng manh giọi thẳng vào gương mặt kiều diễm của cô, khiến đáy mắt cô càng thêm sóng sánh, giống như ánh sao lấp lánh giữa bầu trời đêm tĩnh mịch. “Xí… Anh lẻo mép.”
Không khí yên tĩnh được lặp lại.
Không ai nói với ai câu gì, chỉ thi thoảng nghe thấy tiếng động nho nhỏ phát ra, giống hệt như tiếng cười vậy.
Có một loại hạnh phúc không cần nói, chỉ cần lắng nghe.
Cô thừa nhận, là bản thân hiện tại rất vui, cảm giác mọi thứ như một giấc mộng chiêm bao, đến thật nhanh, qua thật chậm, còn bản thân lại chỉ muốn đắm chìm, mà không bao giờ muốn tỉnh lại.
Giữa khoảnh trời mênh mông này, xa lạ như thế, quen thuộc đến thế, nhanh như cái chớp mắt, mà cũng chậm chạp như rùa bò, hình như bóng dáng anh vẫn phảng phất đâu đây, lưu giữ mãi trong khoảng không gian này, rất chân thật, cũng như thể là ảo giác, khiến cô có cảm giác như mỗi hơi thở, ánh mắt, hay nụ cười của bản thân đều có liên quan tới anh.
“Nghĩ gì thế?” Lục Mạc Khiên cảm nhận được là cô đang trầm tư, có lẽ cô gái này vẫn chưa hoàn toàn nhìn nhận được sự thật. “Vẫn chưa tin anh à?”
“Không có…” Từ Tuyết Lộ hơi giật mình, lắc đầu theo bản năng. “Chỉ là em thấy mọi chuyện thiếu chân thật quá đi mất.”
“Tuyết Lộ…” Đột nhiên, anh gọi tên cô, thanh âm như đường cát, thanh mảnh và ngọt ngào. “Em cứ từ từ mà chấp nhận. Còn anh sẽ dùng thời gian để chứng minh.”
Lời anh như bầy ong mật đang châm chích trong lòng cô, khiến cô ngớ người, không biết nên phản ứng ra làm sao.
Đúng lúc đó, ở đằng xa có tiếng nói sang sảng vang tới: “Từ Tuyết Lộ, hoá ra là cô ở đây. Bác sĩ đang tìm cô kìa, mau lên.” Cô y tá vừa thở hổn hển vừa nói.
“Ò… Tôi biết rồi.” Từ Tuyết Lộ nắm chặt di động, đẩy xa ra khỏi vành tai, ngưỡng cổ đáp lại y tá.
Nhận thấy bên kia đã chìm vào yên lặng, Lục Mạc Khiên mới lên tiếng: “Em đi đi.”
“Được…” Chần chừ một giây rồi cô chợt nói tiếp: “Hay là anh tắt máy trước đi, có đời nào fan lại dập máy của thần tượng đâu! Không hợp lẽ phải cho lắm!”
Bên kia vẳng lại tiếng cười: “Sao anh lại nghe nói là…” Anh ngưng lại chừng hai giây, như để kìm cơn buồn cười xuống, rồi mới nói tiếp: “Bạn trai không được phép dập máy của bạn gái, như thế không hợp lẽ phải cho lắm!” Anh bắt chước ngữ điệu trong lời nói của cô, để phản bác lại cô.
Từ Tuyết Lộ: “???”
Lòng cô như muốn nổ tung, mặt đỏ bừng như quả cà chua chín.
Bạn trai, bạn gái sao?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!