Nếu bên này tâm tư Từ Tuyết Lộ phơi phới như ánh nắng mùa xuân, thì bên phía Lục Mạc Khiên lại hiu hắt như luồng gió đông lạnh lẽo.
Thẩm Đa vừa nghe xong cuộc điện thoại, mở cửa, hồng hộc xông vào, tiện tay ném xấp báo xuống bàn. Luồng gió phe phất, khiến mực nước trong ly cà phê tung hứng bay bay, xém chút tràn hết ra ngoài.
“Mẹ kiếp! Thế giới của anh thật lung linh… lung linh cái con khỉ, bây giờ tôi đang rất muốn đánh chết anh.” Mày nheo mặt đỏ, Thẩm Đa máu dồn lên tới não, trong lời nói như thét ra lửa. “Lục Mạc Khiên, hàng vạn năm không vào weibo, vừa vào cái liền muốn giết bọn tôi đấy à!”
Anh cúi đầu, lườm lườm nhìn nội dung trên mấy bài báo, tiêu đề đều là anh, kế tiếp đó, liền nâng ly cà phê lên uống một ngụm, không nói gì.
Chờ mãi vẫn chẳng thấy anh có bất cứ phản ứng gì, Thẩm Đa quay quắt sang phía đối diện, phất phất cánh tay lên, tỏ ra vẻ bất lực và mệt mỏi. “Chị Phó, chị quản anh ta đi, tôi quản không nổi nữa.”
Phó Dung nhíu mày, đôi mắt xếch híp lại, hiện rõ phong thái của người phụ nữ bản lĩnh. “Mạc Khiên, cậu nói gì đi chứ! Im lặng vậy là có ý gì?”
Lục Mạc Khiên cuối cùng cũng có phản ứng lại, vẻ mặt điềm tĩnh hết sức: “Tôi chẳng có gì để nói cả.” Anh vui vẻ thuận tiện đẩy vấn đề trở lại, kẻ tám lạng người nửa cân.
“Nhưng cậu cũng đâu thể tuỳ tiện đăng lên như thế? Phải có lý do gì đó chứ?” Phó Dung không thể kiên nhẫn nổi nữa, đập mạnh hai tay xuống bàn, tỏ rõ uy lực của người quản lý cấp cao.
Mấy loại scandal này không nổ ra thì thôi, chứ một khi đã bùng nổ thì người đau đầu nhất vẫn là Phó Dung, nào là bị báo giới làm phiền, nào là fan chửi mắng, vừa phải xử lý dư luận trên mạng, vừa phải ổn thoả với đối tác, tránh trường hợp phải bồi thường hợp đồng.
Lục Mạc Khiên nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi mới mở miệng nói: “Vì người ấy sẽ thấy.” Anh biết cô là fan của mình, cho nên chỉ cần anh đăng bài viết này lên là cô sẽ thấy, nhân tiện cho cô cảm giác an toàn, tạo thêm chút niềm tin trong lòng cô, coi như là bước đệm hậu thuẫn cho những kế hoạch sắp tới.
Thẩm Đa nghe xong muốn phát khùng: “Anh không thể gặp trực tiếp mà nói với người ta được à? Đêm cuối ở bệnh viện ấy, anh đã vào trong đó rất lâu mới trở ra, có một câu đơn giản “anh thích em” cũng không mở miệng được cơ à? Tối về lại nổi khùng nổi điên đăng vớ đăng vẩn lên mạng, anh có biết dân mạng đang đồn ầm lên hay không hả? Lăng xê, sĩ diện, nói láo, nguỵ tạo, cái gì họ cũng nói được, còn fan thì liên tục khóc ròng, kêu ca, báo giới thì liên tục gọi điện làm phiền. Tôi không hiểu sao anh vẫn bình tĩnh được tới thế?”
“Không có thời gian thích hợp để nói.” Ánh mắt Lục Mạc Khiên tĩnh lặng như nước, như thể chuyện này chẳng hề liên quan tới anh vậy.
“Không thích hợp, trên mạng thì thích hợp chắc.” Thẩm Đa nói xong liền vỗ tay mạnh xuống mặt bàn, phát ra âm thanh đầy giận giữ.
“Dù sao thì cô ấy đọc cũng hiểu.”
Cứng đầu đến thế là cùng, Thẩm Đa day day trán, anh ta muốn điên luôn rồi. “Cũng hiểu, cậu có biết tin đồn về cậu và Trình Tĩnh Niên đã vang xa tới mức nào rồi hay không? Đâu phải cậu không biết là người ta có ý với mình, cứ coi như chuyện dư luận xử lý ổn thoả đi, còn Tĩnh Niên thì sao, Tuyết Lộ thì sao? Cậu định sẽ giải quyết như nào?”
Kỳ thực, Lục Mạc Khiên cũng chưa từng nghĩ tới điều này, bờ môi anh cong lên, nhấp nhô một thoáng rồi cũng thốt được nên câu. “Không biết!”
“Không biết, cái gì cũng không biết, thế thì anh bảo làm sao người ta yên tâm giao cuộc đời mình cho anh vậy hả? Còn Tĩnh Niên, anh rõ ràng không có ý gì với người ta, còn khiến người ta ảo tưởng.” Nói nhiều như thế, rồi không biết có lọt nổi vào tai Lục Mạc Khiên không nữa. Thẩm Đa mặt đỏ mày bừng, máu muốn dồn hết lên não luôn rồi. “Còn nữa, lúc đó không có cơ hội, thế sao anh không gọi điện?”
“Tôi không có số.” Cuối cùng Lục Mạc Khiên cũng đi tới được vấn đề.
“Tôi có.” Thẩm Đa đứng phắt dậy, đập tay lên bàn thêm lần nữa, cơn giận trong lòng đã sớm hoá thành ngọn lửa bùng bùng như muốn thiêu cháy đối phương.
Lông mày của Lục Mạc Khiên nhướng lên, vẻ mặt đen sạm lại: “Sao cậu có?”
Thẩm Đa cố giữ bình tĩnh giải thích: “Thì cái hôm đóng viện phí, tôi vô tình thấy số điện thoại của cô ấy trên bệnh án, nghĩ là cậu cần nên đã tiện tay lưu lại, còn chụp được ảnh căn cước công dân của cô ấy nữa cơ.”
Phó Dung cuối cùng không nhẫn được nữa đành chen lời: “Sao cậu không đưa số cho cậu ta?”
Bất lực ngồi bệt xuống, Thẩm Đa cảm thấy mệt đến mức không thở nổi: “Trời mà biết anh ta nửa đêm nổi điên như thế! Huống hồ gì, còn chưa rời khỏi Lâm Xuyên, tôi cứ nghĩ khi tới Phố Hiến anh ta mới cần.”
Liếc mắt nhìn hai người đàn ông, Phó Dung đột nhiên cảm thấy buồn cười, lòng hiếu kì muốn xem thử cô gái kia tư chất thế nào, mà có thể khiến Lục Mạc Khiên bất chấp như thế. “Có ảnh của cô gái đó không?”
“Có đó… Bức ảnh kia anh ta ngắm tới mức mòn màn hình điện thoại luôn rồi.” Giọng nói của Thẩm Đa mang vài phần oán thán, vài phần châm chọc.
Thấy Lục Mạc Khiên vẫn ngồi đừ một cục, không có phản ứng gì, Thẩm Đa liền chộm ngay di động trên tay anh, mở ibum ảnh ra, đưa sang phía Phó Dung. “Chính là cô ấy.”
Mi tâm Phó Dung hơi nhiu lại: “Sao lại là bệnh viện, là cô gái lần trước đỡ cho cậu ta một nhát dao đó à?” Người đại diện lập tức chuyển sang trạng thái “con dâu xấu cũng nên trình diện mẹ chồng, là la hay lừa cũng phải tranh thủ lôi ra tản bộ.”
Thẩm Đa cẩn trọng sửa sang lại mái đầu bị cào cho loạn xị, rồi quay sang đáp lại: “Yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên mới ghê.”
Càng lúc càng khiến Phó Dung thấy hứng thú, cô gái kia rốt cuộc là thần thánh phương nào mà lại khiến thiếu chủ nhà cô mê ngay từ cái nhìn đầu tiên, chắc hẳn phải nắm giữ điều gì đó đặc biệt lắm!
Như hoa như ngọc, khuynh nước khuynh thành chắc là không phải, thế là phẩm hạnh đoan trang, hay là tài sắc vẹn toàn,…
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!