“Tuyết Lộ…”
Thanh âm như luồng nước chảy giữa màn đêm tĩnh mịch, trong suốt dễ nghe. Theo bản năng Từ Tuyết Lộ ngoái đầu sang nhìn Lục Mạc Khiên, nụ cười của anh như đặt mình dưới ánh nắng ban mai, làm cô có cảm giác ấm áp như tắm gió xuân.
Từ phía sau lưng, Lục Mạc Khiên lấy ra một chiếc áo T-shirt nam màu trắng, bên trên thấp thoáng một chữ kí bằng nét mực xanh, chỉ cần thoạt nhìn qua, là Từ Tuyết Lộ có thể dễ dàng đoán ra, đó là chữ kí của anh.
Điểm nhấn trên nét chữ ấy rất giống với phong thái con người anh, tự tin, đĩnh đạc, toả sáng, có mấy phần dứt khoát, mấy phần phong lưu.
“Anh tặng tôi sao?” Từ Tuyết Lộ tỏ ra vẻ không tin vào mắt mình, không ngờ nam thần lại tâm lý tới như thế!
“Ừm… Bù lại cho cô chiếc áo lần trước.” Lục Mạc Khiên đá nheo mắt, mỉm cười nhẹ nhàng như nụ hoa chớm nở, chăm chăm nhìn dáng vẻ vui mừng như nhặt được báu vật của cô, anh cảm thấy thật buồn cười.
Đối với cô, được gặp anh là phúc phận, có được chữ kí của anh là may mắn, kì thực, cuộc đời cô được xem như là mỹ mãn vạn phần.
Vui sướng đến mức lan ra cả khoé mặt đuôi mày, Từ Tuyết Lộ ôm chiếc áo sà vào lòng, rồi ngượng ngùng cúi mặt, cố che giấu đi.
Bất tri bất giác anh nâng di động lên, lén chụp trộm một bức hình, điệu cười híp mắt kia, cái nhìn sâu thẳm ấy, sự nâng niu và vuốt ve của cô đối với chiếc áo khiến lòng anh thoáng qua chút ghen tỵ.
Dẫu đó là áo anh, chữ kí cũng của anh, nhưng anh thực sự không kìm được sự nhỏ nhen trong lòng.
Rõ ràng người thật đang ngồi ngay trước mắt cô, sao cô không trực tiếp ôm ấp, trân trọng, mà lại đi quyến luyến một chiếc áo vô tri tới vậy cơ chứ!
Sao cô lại không muốn… chỉ là cô nào dám to gan động chạm tới thân thể ngàn vàng của đại thần.
Hơn nữa, người xưa còn có câu: nam nữ phụ thụ bất thân…
Tuy cô không phải thuộc tip người phong kiến, cổ điển nhưng cũng không tới mức không biết lẽ phải.
Nơi này là bệnh viện, người qua kẻ lại không ít, fan anh lại ở khắp mọi nơi, nếu không cẩn thận bị bắt gặp, coi như là xong đời. Cô nghĩ, tốt hơn hết vẫn nên giữ kẽ.
“Có muốn chụp chung luôn không?” Màu đen trong con ngươi Lục Mạc Khiên ngưng tụ lại một mảng âm trầm, ngữ khí mang mấy phần oán trách, mấy phần than van.
“Muốn… đương nhiên là muốn…” Lòng Từ Tuyết Lộ như muốn nhảy ngược lên, dường như cô đã đợi chờ thời khắc này quá lâu rồi, nếu còn không chớp lấy, chỉ sợ sẽ vĩnh viễn không bao giờ có lại lần hai.
Nâng chiếc điện thoại lên trước mặt, Từ Tuyết Lộ cố gắng điều chỉnh để lấy trọn gương mặt Lục Mạc Khiên, nhưng vì độ ngắn nơi cánh tay cô khiêm tốn, cho nên không cách nào chỉnh đốn nổi.
Thấy ngứa mắt, lại khôi hài, Lục Mạc Khiên khẽ cười trong lòng, một giây kế tiếp, liền chộm lấy di động trong tay Từ Tuyết Lộ, nâng lên cao tạo tư thế tự sướng.
Tay còn lại của anh bất chợt choàng qua bờ vai mảnh khảnh của cô, kéo cô sát về phía mình, hành động thản nhiên và dứt khoát, khiên cô chợt sững sờ. Một lần nữa, trái tim cô thình thịch như cổ động, không ngừng loạn nhịp, như muốn thoát mình ra khỏi lồng ngực sâu.
Cô nhớ Lục Mạc Khiên đã từng nói, anh không thích tự mình chụp hình là bởi vì không được tự nhiên, thành phẩm tạo ra rất xấu. Cũng vì thế, trên weibo chính thức không bao giờ thấy anh đăng hình tự chụp, nhưng lại thường xuyên có mặt ở trên weibo của các ngôi sao khác. Vì thế mà fan vẫn hay nói anh là người “sống trên weibo người khác”.
Bây giờ nhìn kĩ dáng vẻ này của anh, cô lại cảm thấy hoàn toàn ngược lại, anh không chau chuốt chỉn chu bóng loáng giống như lúc ở trên sân khấu, mặt không trang điểm, tóc không vuốt keo, tất cả tạo hình hết đỗi tự nhiên, nhưng vẫn vô cùng nổi bật. Hay tại vì nhìn cô thiếu sức sống quá, nên mới như vậy.
Vốn dĩ vết thương của cô còn chưa khỏi hẳn, mặt mày lại không trang điểm, chỉ đánh qua một chút son môi, cô không nghĩ mình lại chụp hình với đại thần trong hoàn cảnh giống như vầy, lòng chợt thoảng qua tia mất mát.
Suốt cả đêm hôm đó, Từ Tuyết Lộ dường như không ngủ, cô cứ lướt lên xem lịch trình xuất phát của anh không biết bao nhiêu lần, vì phải khởi hành vào sáng sớm, cho nên tối đó anh đã rời khỏi bệnh viện trước giờ giới nghiêm.
Bao năm qua vẫn luôn như thế, chỉ cần là tin tức về Lục Mạc Khiên là Từ Tuyết Lộ và các fan khác đều sẽ tìm ra trân bảo.
Đúng rồi, còn phải nhấp vào bình luận mười lần, hai mươi lần, ba mươi lần, thậm chí là một trăm lần.
Các cô gái bé nhỏ, giữa thế giới fan mênh mông, dù họ có chú ý tới anh nhiều hơn nữa, thì anh cũng vĩnh viễn không thể nào nhớ hết họ được. Vì thế, mà bọn họ sẽ lặng thầm gửi tình yêu vào bình luận, cũng không biết là anh đã từng đọc qua hay chưa, có chút ấn tượng nào không, chỉ đơn giản họ nghĩ, có lẽ một ngày nào đó lúc anh cúi đầu, sẽ nhìn thấy họ; rồi tới một lúc nào đó, anh gặp phải scandal hay anti thì sẽ nhìn thấy họ vẫn luôn ủng hộ anh, điều đó thành công níu chân anh lại, trên bờ môi chợt thoáng qua nụ cười.
Như vậy là đủ…
Chỉ cần có lòng là đủ…
Dòng nước nhỏ vẫn khẽ đẩy được thuyền, màn sương ít ỏi đủ để che khuất núi đồi xa xăm. Vô hại như thế, mòn mỏi như thế, đánh đổi đi sự vô tư, chỉ vì một người mang tên thần tượng.
Xa vời vô vọng, lặng lẽ âm thầm, ẩm thấp mờ mịt, dẫu biết rằng tương lai có thể sẽ vẫn phải dậm chân tại chỗ, nhưng họ chưa từng từ bỏ, vẫn tha thiết hướng về người ấy, ở nơi phương xa ấy.
Chỉ cần được một lần, nhẹ nhàng bâng quơ nói cùng người khác, tôi là fan của anh ấy, như vậy thôi, cũng thấy vui lòng.
Đôi mắt Từ Tuyết Lộ chợt loé sáng, ngón tay nhấp liền vào dòng trạng thái có dấu tích xanh, thoáng ngó qua thời gian đăng tải, vừa xong.
Hô hấp của cô khó khăn, như máu dồn lên não, rồi ào ạt chảy xuống tim. Món quà mà cô tặng, lại được đăng tải lên weibo của Lục Mạc Khiên.
Trong một mảnh trời tối tăm, loé lên một tia sáng xanh vàng nhàn nhạt, thoạt qua cứ tưởng là đom đóm, nhưng sự thực là gì thì chỉ có cô với Lục Mạc Khiên mới biết rõ.