Thời gian trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, ngày mà Từ Tuyết Lộ không mong muốn nhất cuối cùng cũng tới, ngày mai Lục Mạc Khiên sẽ cùng đoàn phim di chuyển tới điểm quay mới, nói xa cũng không hẳn xa, mà nói gần cũng chẳng phải gần, tóm lại chỉ cần hai tiếng đồng hồ di chuyển bằng máy bay là tới, nhưng đối với một người xứ lạ như cô, đó là điều vĩnh viễn không thể.
Tự thu mình sát vách tường, tay ôm bó gối, đặt cằm lên đùi, ánh mắt Từ Tuyết Lộ ảm đạm giống như thú con bị thương, cảm giác như hai mắt đỏ hoe sắp khóc.
“Ừm…” Thân ảnh cao lớn xuất hiện ở đầu giường từ bao giờ, khẽ dùng tay che miệng ho nhẹ hai tiếng, giống như muốn ra hiệu về sự có mặt của mình, khi thấy cô có phản ứng, anh mới chậm rãi ngồi xuống bên cạnh.
“Đại thần, sao anh lại tới?” Từ Tuyết Lộ quay đầu, nhìn anh, cất giọng êm ái như tiếng Cello nốt trầm, lặng lẽ bay vào lòng Lục Mạc Khiên.
“Tới để tạm biệt, ngày mai tôi phải đi rồi.” Anh bình tĩnh nói, anh phải đi, có lẽ phải một thời gian lâu sau mới quay về.
Nghe tới đây, lòng cô càng thêm rối loạn, cứ nghĩ bản thân đã biết mọi việc từ trước, cho dù anh có trực tiếp tới thông báo đi chăng nữa, thì cô cũng đủ bình tĩnh để vượt qua. Nhưng sự thật lại vượt xa quá mức so với tưởng tượng của cô, khi nghe anh nói những lời ấy, cô thật sự kiềm chế không được cảm xúc, tại thời khắc đó, cô chỉ muốn tìm cho bản thân một công việc nào đó, ít nhất là để khiến chính mình bận rộn, như thế sẽ không phải nghĩ tới những gì mà anh vừa mới nói nữa.
Bắt ép bản thân hé lên nụ cười, cô khẽ nói: “Công việc của anh có bao giờ ổn định đâu! Đi đây đó không phải chỉ là chuyện bình thường thôi sao.”
Lục Mạc Khiên như có ý muốn chọc: “Không có quà chia tay à.”
Từ Tuyết Lộ sững người mấy giây, rồi bất giác ngoảnh mặt đi. Cô chợt nghĩ, hoá ra cười một cái cũng mệt mỏi đến thế, khó khăn đến thế!
Anh vẫn ngồi kiên định ở nơi đó, lù lù bất động, khoảng cách rất gần cô, cũng không có ý muốn rời khỏi. “Không có gì muốn nói sao?”
“Không có.” Cô lắc đầu.
“Lời tạm biệt cũng không?” Đôi mày anh hơi nhướng lên, ánh mắt nghi hoặc xen lẫn đợi chờ.
“Tạm biệt!” Mấp mé môi, cô nhỏ giọng thốt lên.
“Tâm tình trong thời gian qua thì sao?” Anh cứ một mực thăm dò, chỉ sợ mình đường đột quá sẽ doạ cho cô bỏ chạy mất.
Cô vừa định phản xạ nói “không”, thoáng chốc lại im bặt, như muốn nói ra hết cõi lòng. Lại chẳng thể hiểu nổi, giờ đây là anh đang chân tình, hay chỉ là bỡn cợt.
Thú thật, cô hết sức tự tin, lại hết sức tự ti, đặc biệt là khi đứng trước mặt anh, nhìn vào ánh mắt trầm tĩnh như nước của anh, cô thực sự không thể nào làm chủ được lý trí, càng không thể đưa ra kết luận chính xác về tâm tình trong lòng anh.
Nhưng có lẽ cô cũng nên trả lời câu hỏi của anh rồi, dù sao cũng chia tay, cũng nên làm một chuyện có ý nghĩa.
“Anh muốn hỏi tâm tình của em trong thời gian qua sao?” Rốt cuộc cô cũng đã dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Ừ…” Anh trầm lặng nhìn cô, không rời mắt.
“Đây là tâm tình của em.”
Cô lục tìm trong túi xách, lấy ra một lọ kem nền, dùng cổ tay lắc lắc nhẹ, dung dịch bên trong chao chao. Một lọ kem nền bình dân mà hầu hết mọi người đều biết tới, đơn điệu như thế, bình thường như thế, nhưng cũng kì lạ đến thế. Thấy Lục Mạc Khiên không giấu nổi sự hoang mang, Từ Tuyết Lộ bèn bật cười, nhưng đằng sau nụ cười là bao nhiêu chua xót nghẹn ngào.
Người đàn ông đang ung dung ngồi trước mặt cô đây là người mà cô từng ao ước, muốn có được, nhưng lại không đành lòng nhìn anh bị ánh hào quang phản lại. Bởi vì cô biết rõ, một khi anh dấn thân vào chuyện tình cảm, dù là bí mật hay công khai, ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của anh, hơn nữa, cô lại là một người ngoại quốc, làm sao mà có thể được chấp nhận.
Tâm tình cô chính là như thế, nhưng anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết được.
Có đôi khi cô rất muốn nói ra hết lòng mình, nhưng cuối cùng lại kìm nén, không hề thốt ra. Muốn cô im lặng nhìn anh cũng được, không nói câu nào cũng không sao, cô đều có thể làm được, chỉ cần là anh vẫn toả sáng nơi sân khấu rực rỡ kia, thì bất kể cô đang nơi đâu, vẫn sẽ âm thầm ủng hộ anh hết mình.
Nhật nguyệt soi sáng giữa bầu trời đêm, hắt hiu mờ nhạt giọi vào nơi bóng tối.
Đêm nay, không sao, chỉ đơn độc mình ánh trăng toả sáng.
Không gian yên lặng như tờ, đơn độc lại tiếng gió rít từng cơn, bỗng chốc vang lên một thanh giọng ngọt ngào như đường như mật. “Đại thần…”
“Hử…” Lục Mạc Khiên quắt mắt sáng rực nhìn cô, rồi tới chiếc bình nằm trong tay cô, bên trong bình ngự trị một tản đá đen sì. “Đây là gì?”
Từ Tuyết Lộ nháy mắt: “Tặng anh.”
“Tặng tôi.” Lục Mạc Khiên nhận lấy, đưa lên cao nhìn kĩ. “Là tản đá mà.”
“Không phải tản đá bình thường đâu, nó là thiên thạch đó. Vật này em vẫn luôn mang theo bên mình, giống như bùa hộ mệnh vậy, nay em tặng nó lại cho anh.” Mím chặt môi mỉm cười, Từ Tuyết Lộ gật đầu như ngẫu ý.
Ấn đường nơi vầng trán anh nhăn lại, khiến gương mặt anh tú của anh có phần già nua đi mấy tuổi. “Sao lại tặng cho tôi?”
“Vì nó giống anh.” Cô mạnh dạn đáp.
“Giống tôi.” Anh tỏ vẻ không can tam, ngón tay chỉ qua lại giữa chính mình và tản đá. “Em nói tản đá đen sì này giống tôi ở điểm nào?”
Thái độ cáu gắt của anh khiến cô bật cười, nhanh như chớp, cô chụp lấy tản đá trong tay anh, chụp hai tay bao quay chiếc quay bé xíu, xoay nhẹ người né tránh khỏi ánh sáng rực rỡ, chừa lại một lõm nhỏ. “Anh nhìn xem.”
Người đàn ông nhướng người sát lại, khoảng cách rất gần, gần như trong gang tấc, nhưng dường như không một ai để ý tới.
Cánh tay cô như đoá sen vừa chớm nở, bên trong đó phát ra thứ ánh sáng diệu kì, lấp lánh như ánh sao giữa bầu trời đêm.
“Anh phải đặt nó vào trong bóng tối mới thấy được sự đẹp đẽ của nó. Cũng giống như khi anh đứng trên sân khấu vậy, rất rực rỡ và lung linh.” Từ Tuyết Lộ nhẹ nhàng giải thích.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!