Cùng lúc đó, trong phòng bệnh vip của bệnh viện thành phố, Thẩm Đa mệt mỏi mở cửa đi vào, đảo mắt nhìn quanh một lượt, vẫn không thấy bóng dáng Lục Mạc Khiên đâu, liền ngồi bệt xuống ghế sô pha thở dài.
“Cái tên chân dài này lại chạy đi đâu rồi không biết. Bộ chân dài thì hay lắm sao? Làm tôi tìm khắp nơi sớm giờ, mệt muốn đứt hơi. Từ tiểu thư, cô có thấy người đâu không?”
Tên chân dài?
Lẽ nào người Thẩm Đa muốn tìm là Lục đại thần.
Cô phải trả lời như thế nào đây?
Nói là đại thần ở lại đây suốt đêm, sáng ra còn đi mua vật dụng phụ nữ cho cô sao?
Không được, không được, tuyệt đối không được…
Nếu như thế sẽ gây ra hiểu nhầm cực kì lớn, làm sao mà cô gánh vác nổi.
Lòng Từ Tuyết Lộ giống như bị hàng nghìn sợi chỉ phiền ưu quấn chặt, khiến đầu óc cô càng lúc càng rối bời.
“À thì… ban nãy đại thần có ở đây, nhưng mà… anh ấy đã đi rồi.” Giọng cô ấp úng như gà mắc phải tóc, cổ họng chua xót nghẹn ngào.
“Đi rồi sao? Anh Lục có thể đi đâu được, chỗ nào có thể tôi cũng đã lật tung hết cả rồi.” Thẩm Đa đột nhiên thấy nhức đầu, đưa tay lên xoa xoa trán.
“Sao anh không gọi điện thoại?” Từ Tuyết Lộ lưỡng lự hỏi.
“Gọi được thì tôi cần gì phải cất công đi tìm từng nơi như này chứ! Cô tưởng tôi không biết mệt à.” Hơn mười năm hành nghề trợ lý đặc biệt của Lục Mạc Khiên, đây là lần đầu tiên anh biến mất không một dấu vết, ngay cả Thẩm Đa cũng tìm không ra. Không biết đầu anh đang nghĩ gì nữa…
Cảm nhận được sự lo lắng và giận giữ phát ra từ người Thẩm Đa, Từ Tuyết Lộ thấy hơi hối hận, đáng lẽ ra ban nãy cô không nên nói dối, cô cứ nói thẳng ra là Lục Mạc Khiên đang đi siêu thị mua đồ, có phải xong rồi không. Đằng nào, anh cũng đi lâu như vậy rồi vẫn chưa thấy trở về, không lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
“Thực ra là…”
Lời của cô bị ngắt quãng khi đột nhiên cánh cửa mở ra, người tới là Lục Mạc Khiên, anh nhẹ nhàng tháo khẩu trang ra, không có ý muốn để tâm tới Thẩm Đa, mà bước lại phía Từ Tuyết Lộ. “Đây là đồ em cần, còn có một ít thức ăn vặt có thể dùng khi buồn chán.”
Từ Tuyết Lộ lững thững nhận lấy, miệng cứng ngắc nói không nên lời, cô không dám tin vào mắt mình, người đàn ông ấy là đại thần sao? Anh đang quan tâm cô thật sao?
Chỉ cần liếc nhìn qua cô đã nhận thấy trong túi bóng đựng những gì, phải nói rằng rất chi là đầy đủ, không thiếu bất cứ thứ gì.
Có phải anh thường xuyên chăm sóc phụ nữ không? Tại sao lại biết mua cả những thứ này?
Trong đầu cô ngập tràn dấu chấm hỏi, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra được hai chữ “cảm ơn”.
Thẩm Đa thì chôn sống linh hồn tại chỗ, người đàn ông kia biết quan tâm tới người khác từ bao giờ, vậy mà anh ta đã bên cạnh anh suốt nhiều năm như thế, đến ly cà phê cũng phải tự mua lấy, ấy thế mà, anh lại chăm sóc một người mới gặp chưa tới hai tuần cẩn thận như thế kia, không ghen tỵ có được không cơ chứ!
“Chết tiệt! Anh mới đi siêu thị về à? Anh có lương tâm không thế, tôi bạt mạng tìm anh sớm giờ đấy!”
Thanh âm lạnh lẽo như hàn ngọc dưới lòng đất, đáy mắt Thẩm Đa loé lên tia máu lửa, chỉ hận không thể lập tức đánh một phát thật mạnh lên người đàn ông kia, để thoả cơn giận dữ.
Lục Mạc Khiên lôi điện thoại từ trong túi quần ra, nhấn núp vào nút nguồn, lắc đầu tỏ ra vô tội: “Điện thoại hết pin, tôi không biết!”
Kỳ thực, Thẩm Đa đã chạy hai vòng khắp thành phố để tìm anh, mới bếch mắt ra, anh đã bị tổng bộ thông báo có lịch đột xuất cho Lục Mạc Khiên, diễn ra vào mười giờ ba mươi phút sáng, vì thế mà anh ta đã phải chạy vạy từ lúc sáu giờ mười lăm phút sáng cho đến tận giờ.
Còn Lục Mạc Khiên thì hay rồi, ở đây chăm sóc cô tình nhân trẻ, lại còn liều mạng chạy đi siêu thị nữa, lỡ như bị ai đó phát hiện, hoặc săn được tấm hình nào đó, thì người phải hứng mọi hậu quả vẫn là Thẩm Đa.
“Anh không biết thân phận của mình là gì à? Sao lại một mình chạy tới nơi đông người như thế, lại còn mua mấy món đồ nhạy cảm nữa chứ! Lỡ như bị ai đó để mắt tới thì phải làm sao? Ai gánh hậu quả hả? Anh Lục, tôi không biết kiếp trước mình nợ anh cái gì, mà kiếp này lại bị anh hành tơi tả như thế!”
Con người Thẩm Đa là thế, tức thì nói, nhưng bụng dạ lại chẳng hề hẹp hòi, thậm chí là rất biết cách chăm lo cho người khác.
Cũng vì thế mà Lục Mạc Khiên lâu như vậy rồi vẫn không thể đuổi việc quản lý Thẩm được, nói đúng hơn là, cho dù anh ta có nói gì anh cũng không để tâm, quen rồi!
“Như thế mới có cơ hội cho anh thể hiện tài năng chứ?” Lục Mạc Khiên bật cười, chọc lại Thẩm Đa.
“Tài năng cái con khỉ. Khiến tôi mất ăn mất ngủ thì có.” Thẩm Đa tỏ ra hờn dỗi, thẳng thắn cự tuyệt.
Bầu không khí trước mặt khiến Từ Tuyết Lộ có mấy phần kinh ngạc, đại thần vừa cười sao? Cô không nhìn nhầm đó chứ!
Người đàn ông này dù lúc phơi ra bộ dáng lạnh lùng hay khi cười đùa vui vẻ, đều có sức cuốn hút riêng.
Vốn dĩ cũng không phải là con người quá lạnh lùng, bởi vì trên sân khấu cũng có những lúc thấy anh cười, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng xuân, ở ngoài đời thực, anh cười lại càng mê hồn.
Người đàn ông hơn ba mươi tuổi đầu, vẫn có lúc ngây ngô tới thế, chẳng khác gì một đứa trẻ khi bị ba mẹ quở trách.
Có lẽ, đàn ông trưởng thành không nằm ở số tuổi, mà ở cách anh ta đối với những người xung quanh.
“Hôm nay mười giờ anh phải dự sự kiện đó, còn không đi là không kịp đâu!” Thẩm Đa liếc nhìn đồng hồ rồi lên tiếng thúc giục.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!