Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thế Giới Của Anh Tình Yêu Của Em

Hai đáy mắt cứ đẩy đưa qua lại, mà không hề hay biết trời đã sáng tự bao giờ.

Tia nắng ban mai ấm áp giọi vào bên khung cửa sổ, làn gió nhẹ nhàng lướt qua, khẽ đung đưa nhành cây đinh lăng bé nhỏ.

Sự yên tĩnh dần bị chiếm lĩnh bởi tiếng bước chân vội vã, bệnh viện đã thức dậy sau một đêm dài, lấy lại sự tấp nập vốn có.

Lục Mạc Khiên từ từ ngồi dậy, bàn tay khẽ vuốt ve gương mặt như một thói quen, rồi phà hơi thở mà xuất một luồng khí lạnh ra ngoài, trông vẻ mặt có chút mệt mỏi, bọng mắt đã sưng tấy lên, cuồng thâm mắt đen sì hơn bao giờ hết.

Lần này thì xong đời rồi, Từ Tuyết Lộ cứ tưởng là đại thần chỉ là không thoải mái khi ngủ ở ghế sô pha, nhưng vẫn tạm chấp nhận được, ai dè anh lại không hề ngủ, cứ thức suốt cả đêm dài. Mà cô chỉ mải đắm chìm trong sự cuốn hút của anh, cũng quên khuấy đi việc phải nhắc anh ngủ sớm.

Giờ thì hay rồi, sự mệt mỏi của nam thần đều là do cô mà ra.

Phải làm thế nào bây giờ?

Đương lúc quan trọng cần phải tập trung suy nghĩ, thì bụng cô đột nhiên truyền tới cơn đau dữ dội, cảm giác như có một bàn tay ai đó đang bóp nát bên trong, khiến sắc mặt cô tệ thêm đi.

Lần này thì xong đời thật rồi…

Sao bà dì lại hỏi thăm đúng lúc này cơ chứ!

Ở nơi này cô không hề quen ai, Từ Hi Du thì đã rời đi, cô lại không cách gì rời khỏi bệnh viện, rồi ai mua vật dụng cho cô đây?

Không lẽ lại nhờ đại thần…

Không, không, chắc gì anh ấy đã biết đến chứng bệnh sinh lý này của phụ nữ, mà cô cũng không cách nào mở miệng ra nói được.

Chết tiệt! Sao lại đau thế không biết?

Từ Tuyết Lộ ôm lấy bụng mình, nhích người lên sát tới đầu giường, dựa lưng lên tường, lòng thầm hi vọng Lục Mạc Khiên sẽ nhanh chóng rời đi, để cô còn có cơ hội nhờ cậy một cô y tá nữ hay người nào đó mua giúp vật dụng trị vì ngày đèn đỏ.

Vừa lúc cơn đau hành xác cô tới tối tăm mặt mày thì Lục Mạc Khiên đi ra từ trong nhà vệ sinh, thấy dáng vẻ vật vã của cô trên giường, lòng thoảng qua chút lo lắng. “Em bị sao thế?”

“Không sao… chỉ hơi đau bụng thôi!” Kì thực, Từ Tuyết Lộ chỉ có thể qua loa đáp, cô không dám ngửng đầu, càng không thể nhìn vào mắt anh.

“Bị đến ngày đèn đỏ sao?” Chú tâm quan sát một lúc, Lục Mạc Khiên chợt hỏi.

“Dạ…” Từ Tuyết Lộ gật đầu theo bản năng.

“Em chờ lát… tôi sẽ về ngay.” Nói xong, Lục Mạc Khiên vội vã đứng phắt dậy.

“Anh muốn đi đâu!” Cắn răng nén cơn đau, Từ Tuyết Lộ chụp lấy đôi bàn tay mềm mại của anh, ngước mắt hỏi.

“Đi mua đồ giúp em.” Trong đáy mắt Lục Mạc Khiên loé lên tia gấp gáp, bao nhiêu sự điềm tĩnh thường ngày đều tiêu biến hết, chỉ còn lại một mảng tối âu lo.

“Không được, ở siêu thị đông người lắm, anh không tiện. Chốc nữa, em sẽ tự đi nhờ y tá mua giúp.” Lay lắt từng hơi thở, Từ Tuyết Lộ yếu ớt nói.

“Không có thời gian nghĩ nhiều tới vậy.” Dứt khoát bứt bàn tay cô ra, anh lẳng lặng quay lưng, chỉ trong phút chốc, anh đã khuất bóng.

Là phụ nữ, có hai loại đau bụng khiến họ kinh hồn bạt vía, thứ nhất là lúc thập tử nhất sinh trong phòng đẻ, thứ hai là những ngày bà dì tới hỏi thăm hàng tháng.

Có thể đàn ông như anh không bao giờ hiểu được cảm giác ấy sẽ như thế nào, nhưng khi nhìn dáng vẻ thống khổ chịu đựng của cô, khiến anh cảm nhận được mức độ kinh khủng ra sao.

Khi vết mổ hết thuốc tê, cũng không thấy cô đau đớn như thế.

Bình thường thì cười cười nói nói hồn nhiên, nhưng hôm nay lại cạy không nổi miệng, cảm giác như cơn đau buốt tới tận vòm họng vậy.

Dừng bước trước cửa bệnh viện, Lục Mạc Khiên đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen lên đầu, kế tiếp đó, bịt khẩu trang kín mít, đeo thêm chiếc kính đêm che ánh mắt. Mọi hành động đều rất thuần thục và nhanh gọn, lòng loé qua tia gấp gáp.

Thời điểm sáng mai cửa hàng tiện dụng chưa phải là cao điểm, nhưng người tới đã rất đông, anh cố luồn lách tránh khỏi sự chú ý của những người xung quanh, cuối cùng cũng tới được quầy đồ dùng cá nhân của phụ nữ.

Cứ vào lúc anh định đưa tay lên kệ lấy một bịch băng vệ sinh, là lại có người tới, bọn họ nhìn anh bằng ánh mắt kì quái, như biết như không, rồi lại lắc đầu bước qua, trong lòng loé lên ý nghĩ: đại thần sao có thể tới những nơi như này.

Phải mất một lúc rất lâu, Lục Mạc Khiên mới thành công lấy được thứ mà mình muốn, nhưng khi tới quầy thanh toán vẫn phải xếp hàng chờ, bên cánh áo khoác dạ, anh luôn ôm ấp một món hàng không muốn bị ai nhìn thấy, ánh mắt đề phòng ở mức độ cao nhất. Cứ như đi ăn trộm không bằng.

Tới lượt anh thanh toán, cô thu ngân cứ chờ mãi vẫn không thấy anh phản ứng gì, thấy kì lạ nên hỏi: “Anh ơi, anh có mua đồ không? Đằng sau còn có người đang chờ kìa.”

Ngoái về sau một thoáng, anh nhẹ buông tiếng thở dài, rồi nặng nề rút hai túi băng vệ sinh ra đặt trên quầy thu ngân, hành động rụt rè ấy vô tình khiến những người xung quanh phải bật cười.

“Lần đầu tiên anh mua thứ này cho bạn gái à.” Cô thu ngân hỏi, đồng thời quay về sau lấy thêm bịch đường đỏ và túi chườm nóng. “Có thể cô ấy sẽ cần dùng tới những thứ này.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!