“Cậu yên tâm tớ nhất định sẽ cẩn thận mà.” Lý Nhược tỏ vẻ thờ ơ, không quan tâm đến chuyện của Nghiêm Uyên và Hữu Minh, họ như thế nào cũng không liên quan đến cô, càng không quan tâm đến những mối quan hệ của Nghiêm Uyên. Nếu như Nghiêm Uyên dám làm hại cô thì cô nhất định sẽ ăn miếng trả miếng.
Lý Nhược lại bắt đầu ăn những món có vị chua, Nhã Phượng Ly thấy khẩu vị của bạn thân mình càng ngày càng có sự thay đổi lớn, cô chợt nhớ đến chương trình mấy bữa trước đã xem bèn khẽ hỏi Lý Nhược: “A Nhược! Kinh nguyệt tháng này của cậu đã tới chưa? Có bị chậm không?”
Lý Nhược gật gật đầu đáp lại: “Có, tháng này tớ đã bị trễ hơn cả tuần rồi mà sao đột nhiên cậu lại hỏi tớ chuyện này?” Cô cau mày khó hiểu, đang yên đang lành lại đột nhiên hỏi đến chuyện kinh nguyệt là sao?
Nghe câu trả lời của Lý Nhược Nhã Phương Ly dường như càng chắc chắn hơn, cô vội hỏi: “A Nhược! Cậu không cảm thấy kì lạ sao? Kinh nguyệt của cậu bình thường đến rất đúng ngày, tháng này bỗng nhiên bị trễ hơn cả tuần còn nữa khẩu vị của cậu cũng đã thay đổi rất nhiều, có khi nào cậu đã có thai rồi không?”
Lý Nhược lắc đầu phủ nhận ngay: “Không thể nào đâu, chỉ có hai chuyện này làm sao có thể chứng minh được là tớ đang mang thai, tớ thường thấy phụ nữ có thai sẽ bị ốm nghén nhưng tớ không có, tớ cũng không có cảm giác gì là bản thân đang có em bé cả, một chút cũng không, chuyện kinh nguyệt không đều cũng là chuyện bình thường, cậu đừng có suy nghĩ lung tung.”
“Đâu phải ai mang thai cũng đều có biểu hiện giống nhau đâu chứ? Tuy cậu không ốm nghén nhưng cậu đang thèm chua đấy, thèm chua chính là biểu hiện vô cùng phổ biến của người đang mang thai, thay đổi một số thói quen, khẩu vị cũng là biểu hiện của mang thai. A Nhược! Tớ khuyên cậu hãy đi khám thử đi, nói không chừng là có thật đấy.” Nhã Phượng Ly nghiêm túc nói với Lý Nhược, những gì mà cô đã xem được cô đều đã mang ra nói hết.
Lý Nhược suy nghĩ một chút, cô đã bị Nhã Phượng Ly làm cho lung lay rồi: “Ừm, khi nào tớ có thời gian sẽ đi khám thử xem sao.”
Buổi chiều Lý Nhược về Nghiêm gia đưa mắt nhìn xung quanh không thấy Nghiêm Uy đâu cô vừa định cất giọng hỏi quản gia Trần thì tiếng chuông tin nhắn vang lên, Nghiêm Uy nhắn rằng hôm nay anh sẽ về hơi muộn, cô bước vào phòng bếp căn dặn người hầu: “Khoan hãy dọn đồ ăn ra, đợi Nghiêm Uy về tôi sẽ cùng ăn với anh ấy, Nghiêm Uyên có đói thì để cô ta ăn trước đi.”
Nói xong, Lý Nhược đi lên phòng tắm rửa thay đồ, đi xuống lầu thấy Nghiêm Từ đang ngồi chơi game cô chậm rãi bước đến ngồi xuống bên cạnh, chưa kịp lên tiếng thì cô đã nghe một giọng nói quen thuộc phát ra từ điện thoại, Lý Nhược sửng người, tròn mắt nhìn Nghiêm Từ, cô không nghe nhầm đấy chứ? Giọng nói phát ra từ điện thoại của anh họ không phải là giọng của Nhã Phượng Ly hay sao? Nghiêm Từ cắn môi giả vờ không biết gì, chăm chú chơi game, cô nheo mắt nghi hoặc hỏi anh: “Anh họ! Giọng nói phát ra từ điện thoại của anh là giọng của Phượng Ly đúng không? Anh và cậu ấy đang chơi game cùng với nhau à?”
Nghiêm Từ cười hì hì đáp lại: “Đúng rồi, anh và bạn của em vô tình trở thành đồng đội với nhau ấy mà.” Hiện tại quan hệ giữa anh và Nhã Phượng Ly vẫn chưa đi đâu vào đâu cả anh không muốn nói cho mọi người biết sớm.
Lý Nhược gật gù, ồ lên một tiếng, hai mắt của cô nhìn chăm chăm vào móc chìa khóa được đặt trên bàn, móc chìa khóa ấy và móc chìa khóa của Nhã Phượng Ly cô dám chắc chắn là một đôi với nhau, Lý Nhược cười mỉm hỏi thẳng vào vấn đề: “Anh họ! Anh và Phượng Ly đang quen nhau sao?”
Nghiêm Từ hoảng hốt, lúng túng, giơ tay lên môi suỵt một tiếng, nhìn xung quanh xác định không có ai mới hơi nhích lại gần Lý Nhược khẽ nói: “Em nói nhỏ thôi, anh và Phượng Ly chỉ mới tìm hiểu nhau, anh đợi sau khi mọi thứ đã chắc chắn rồi anh mới nói cho mọi người biết, bây giờ em biết rồi thì giữ bí mật giúp anh.”
“Ok, anh yên tâm em nhất định sẽ giúp hai người giữ bí mật chuyện này.” Lý Nhược bật cười, gật đầu hứa với Nghiêm Từ, cô thích thú vừa định hỏi Nghiêm Từ xem ai là người thổ lộ trước thì bỗng giọng nói của Nghiêm Uy vang lên từ phía sau: “Hai người đang to nhỏ cái gì đấy? Có cần phải ngồi sát lại với nhau như thế không?”
Nghiêm Từ và Lý Nhược đều bị giật mình, Nghiêm Từ mau chóng nhích mông ra xa, thùng giấm chua đã về rồi anh phải tìm cách rời đi mới được, anh đứng dậy lắc đầu lia lịa, dáng vẻ giấu giấu diếm diếm cất tiếng: “Anh và em dâu đâu có nói gì với nhau đâu, điện thoại của anh đột nhiên hết pin rồi anh phải đi sạc pin đây.” Nghiêm Từ bay nhanh lên phòng của mình, anh sợ đứa em họ này của mình lắm.
Lý Nhược bày ra bộ mặt thất vọng vốn dĩ cô còn muốn trêu chọc Nghiêm Từ nhưng Nghiêm Uy đã về rồi nên đành thôi vậy, chỉ có ngồi gần mà Nghiêm Uy đã ghen như thế rồi cô mà trêu Nghiêm Từ thì chắc chắn anh sẽ ghen đến tận trời xanh mất. Nhìn thấy sắc mặt của Nghiêm Uy không được tốt, trông vô cùng khó coi, cô cất giọng hỏi: “Sao sắc mặt của anh trông khó coi thế? Ở công ty đã có chuyện gì xảy ra sao?”
“Không có gì đâu, chỉ là anh cảm thấy hơi mệt thôi, anh lên phòng tắm đây.” Nghiêm Uy khẽ lắc đầu đáp lại, anh xoay người đi lên phòng, anh sợ đứng ở đấy nữa thế nào cũng sẽ lộ ra chuyện công ty đang gặp chút vấn đề, anh không muốn cô lo lắng càng không muốn cho người khác biết công ty đang xảy ra vấn đề, như vậy sẽ tạo cơ hội cho những người đang có ý đồ chiếm lấy Nghiêm thị.
Lý Nhược thấy hơi nghi ngờ những lời Nghiêm Uy nói nhưng anh đã không nói thì cô cũng không tiện hỏi nhiều, cô vào bếp bảo người hầu hâm nóng đồ ăn rồi dọn lên bàn.
- -------------------------------------------------------------
Ngày hôm sau, Lý Nhược đi làm như bình thường, khi tan ca về cô gọi một chiếc taxi đi về Nghiêm gia, ngồi trên xe Lý Nhược mải mê lướt mạng xã hội trên điện thoại một lúc, ngẩng đầu lên xem xe đã chạy đến đâu rồi thì cô phát hiện chiếc xe không chạy đúng con đường về Nghiêm gia, thấy kì lạ cô chau mày hỏi tài xế: “Anh đang chở tôi đi đâu vậy? Đây đâu phải là đường về nhà tôi đâu.”
Tài xế nhìn vào kính chiếu hậu cười cười nói: “Giờ này đường chính đang kẹt xe nên tôi đi đường tắt cho mau ấy mà.”
Lý Nhược cảm giác được sự nguy hiểm, cô nắm chặt điện thoại của mình, căng thẳng, khẩn trương cất giọng: “Kẹt xe cũng được anh mau quay trở lại đường chính đi, nếu không thì anh dừng xe cho tôi xuống ngay bây giờ.”
Tài xế dừng xe lại, Lý Nhược vừa định đẩy cửa bước xuống thì bỗng hai cánh cửa hai bên mở ra, hai người đàn ông mang khẩu trang, đội nón xông vào dùng khăn tẩm thuốc mê bịt mũi Lý Nhược lại cô cố gắng vùng vẫy, phản kháng nhưng rồi dần rơi vào hôn mê bất tỉnh, tên tài xế thấy vậy liền khởi động xe tiếp tục chạy đi.