CHƯƠNG 58: BẢY MƯƠI HAI HẬU TỔNG CHÚ
Lý Hoằng Viễn tuy có chút lo lắng, nhưng anh vẫn đứng yên bên cạnh, dáng vẻ như không hề nhìn thấy chuyện bên này. Chuyện đã đến nước này thì anh chỉ còn biết đợi hai bên so cao thấp, sao khi có kết quả ai hơn ai thì lúc đó mới biết được nên đứng nghiên về bên nào. Chỉ có như vậy thì anh mới có thể không đắc tội với cả hai bên, và cũng chỉ có như vậy thì anh mới có thể bảo toàn chiếc ghế mình đang ngồi.
Muốn hai thuận tình cả hai bên đã khó, nhưng đứng về bên nào càng khó hơn, huống chi anh chỉ là cảnh sát viên bình thường, chuyện đứng về phía bên nào không phải anh có thể suy tính được, giờ cái anh có thể làm là như cây cỏ bên bờ tường, đợi gió thổi bên nào thì anh hướng về bên đó là được.
Muốn được khẳng định và nổi bật ở Tứ Cửu Thành này, bắt buộc phải biết nhìn chiều hướng của thế lực, và cũng cần phải hiểu được rằng bản thân mình trong mắt những người này không khác gì là con kiến, vì vậy cho nên khi xử lý sự việc cũng phải có chút khờ khờ giống con kiến, như vậy thì mới khiến những người này vừa lòng.
Hoặc là nói theo kiểu phổ biến hơn thì không cầu có công, nhưng chỉ xin không đắc tội, mâu thuẫn với ai.
Lâm Sáng cũng rất bình tĩnh, còn Lưu Kim Thiên đứng bên cạnh trông có vẻ như là đang đứng xem thị phi, vì vốn dĩ anh đã từng được chứng kiến qua bản lĩnh của Lâm Sáng, nên đương nhiên biết cho dù đám người trước mặt này có nhiều thêm gấp mấy lần nữa thì cũng không phải là đối tượng của Lâm Sáng, giờ anh chỉ đang chờ đợi xem lúc nữa cậu em họ này của mình sẽ có hành động gì.
Hạ Thanh Thanh nắm chặt tay, lo lắng đứng bên cạnh Lâm Sáng, cô biết rõ chuyện hôm nay là từ mình mà ra, nhìn thấy nhiều người đứng bao vây như vậy, trong lòng cô có chút bất an và áy náy.
Thực tế thì lúc này trong lòng Lâm Sáng cũng đang đánh trống, anh đang thực nghiệm sách báu cổ xưa trong đầu mình xem lâm nguy cứu chủ có kết quả không, lần trước trong câu lạc bộ của Hạ Thanh Thanh, sách báu cổ xưa này có hiện qua một thủ đoạn, giờ anh muốn thử lại xem thế nào, vì vậy nên mới án binh bất động, bình thản như Thái Sơn.
Vương Phủ Tỉnh được quét dọn sạch sẽ, hơn nữa trên mặt đường sạch không miếng rác, truyền thuyết kể lại phía dưới của Vương Phủ Tỉnh này được cao thủ bố trí pháp trận, chuyên khai thông âm sát khí trầm tụ trong khu vực, vì vậy nên mấy năm gần đây ở Vương Phủ Tỉnh, cho dù là ở những bãi xe ở dưới tầng hầm thì vẫn có những trường hợp có người bị thương xảy ra.
Đám bảo vệ này ngày càng đến gần hơn, trong lòng Lâm Sáng khẽ động, sách báu cổ xưa trong đầu anh liền lần nữa hiện lên, và bắt đầu xoay tròn trong đầu của anh.
Khi đám bảo vệ này xông đến trước mặt Lâm Sáng, bọn họ rõ ràng cảm nhận được một luồng sát khí bất ngờ nổi lên và quét qua trước mặt họ như cơn gió đầy âm khí, toàn thân họ nổi da gà, tóc gáy dựng đứng. Trong đó có vài người cơ địa hơi yếu chút sẽ cảm giác sát khí đó như dao rạch vào mặt của họ.
Trong lòng các nhân viên bảo vệ cảm thấy ớn lạnh, họ ngẩng đầu lên nhìn, lúc này Lâm Sáng trong mắt họ bất ngờ biến thành ma thần với toàn thân đẫm máu, trên gương mặt dữ tợn máu tươi đầm đìa. Bàn chân vốn đã bước lên trước liền lập tức được thu về trong tích tắc, họ mở to miệng như bị ai đó bóp nghẹn cổ họng, không cách nào phát ra tiếng kêu được!
Sạh cổ như đều đặn lật từng trang trong đầu Lâm Sáng, Lâm Sáng khẽ nhíu mày, rồi vẽ theo phác thảo trong sách báu cổ xưa, bất chợt tay anh âm thầm tạo thành một ký hiệu kỳ lạ. Sau khi ký hiệu tay hoàn thành, sát khí xung quanh cũng đột nhiên tích tụ tập hợp và tấn công thẳng vào đám bảo vệ trước mặt anh.
Cảm giác như đang trong lò lửa mà đột nhiên bị ném vào hầm băng, đám bảo vệ này toàn thân bỗng cảm giác tê cứng, từng người một sửng sốt đứng yên tại chỗ, rồi sau đó ngã xuống đất, hai tay ôm người vẻ như đang lạnh run.
Ánh nắng mặt trời chiếu xuống khiến cho con người cảm thấy nóng bức, nhưng những người đang nằm trên mặt đất lại như cảm tưởng đang ở giữa mùa đông giá lạnh, ai cũng ôm người run rẩy lập cập, nhìn vào cảnh tượng thật kỳ lạ.
“Tép riu mà đòi tranh với tôm hùm sao, bọn phàm phu tục tử các anh bị khí bá vương của bổn thiếu gia làm sợ hết hồn chưa!” Lâm Sáng liếc nhìn thoáng qua đám bảo vệ đang nằm run cầm cập, rồi xoay qua mỉm cười nhìn Huỳnh Tông Trạch.
Tuy ngoài miệng giọng điệu nói chuyện có vẻ rất hùng hồ, nhưng thật chất cơ thể của Lâm Sáng đã mềm nhũng ra, giống như là chỉ cần ai đẩy anh bằng ngón tay thôi thì cũng có thể khiến anh ngã quỵ xuống.
“Chết tiệt thật, cách tạo bùa trong không khí như vậy đúng là tổn hao sức lực thiệt.” Lâm Sáng thầm mắng chửi trong lòng.
Thì ra chiếc bùa mà Lâm Sáng tạo trên tay vừa rồi có tên là Thất Thập Nhị Hậu tổng chú, là một trong những bí mật không lưu truyền, bùa thông thường đều được dùng chu sa viết lên giấy vàng, nhưng trong sách báu cổ xưa này lại có ghi chép là có thể vẽ trong không khí, hơn nữa uy lực hiệu quả sẽ còn mạnh hơn bùa bằng giấy.
Thất Thập Nhị Hậu tổng chú này là một loại bùa đe dọa, thủ đoạn là dùng sự lạnh lẽo của khí âm sát để đe dọa đối phương, đương nhiên nếu như tăng thêm uy lực của bù này thì vẫn có thể tấn công vào trong cơ thể con người, người bị nhẹ thì nằm dưỡng bệnh vài ngày, người bị nặng có thể chết bất đắc kỳ tử.
Huỳnh Tông Trạch chưa từng thấy qua thủ đoạn thần kỳ như vậy, trong mắt anh chỉ thấy những bảo vệ mà anh mệnh lệnh, trước là từng người từng người đứng dừng chân lại, rồi sau đó sợ sệt nhìn Lâm Sáng, cuối cùng ngã nằm trên mặt đất với điệu bộ hai tay tự ôm lấy người mình run cầm cập. Nếu như anh không biết rõ những bảo vệ này đều được anh tận tâm huấn luyện thì anh sẽ cho rằng những người này thông đồng với Lâm Sáng để diễn kịch cho anh coi.
Hạ Thanh Thanh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trong lòng vô cùng kinh ngạc, tuy trước đây cô đã từng chứng kiến qua các thủ đoạn của Lâm Sáng, nhưng lại chưa từng phát hiện trên người anh có khả năng như vậy.
Nguồn gốc của bùa được xuất phát từ phù thủy thời cổ xưa. Nó đã có truyên thuyết từ thời cổ đại của nước ta. có nhắc đến: “Thiên khiển huyền nữ, hạ viện hoàng đế binh tín thần phù, chế phục Xi Vưu, hoàng đế xuất xa quyết rằng: Xi Vưu vô đạo. Đế thảo chi, mộng Tây Vương Mẫu khiển nhân lấy bùa trợ giúp, đế ngộ lập đàn mà thỉnh, có huyền quy hàm bùa từ trong nước ngoi lên, vị trí ngay ở giữa đàn, đương nhiên là bắt đầu truyền bùa.”
Có thể nói từ lúc xuất hiện thì bùa đã là một công cụ sát phạt của chiến tranh, cho nên có được hiệu quả như ngày hôm nay là chuyện bình thường.
“Tôi nói anh Huỳnh, chúng ta ít ra cũng đã có mối giao tình mấy năm rồi, cũng đều hiểu rõ nhau rồi. Lâm Sáng là em họ của tôi, cũng là bảo bối trong lòng của ông cụ nhà chúng tôi, nếu anh mà làm gì khiến Lâm Sáng bị thương, e là ông cụ nhà chúng tôi sẽ chạy đến tìm ông cụ nhà anh để nói chuyện đây. Đến khi lớn chuyện thì không tốt rồi, chúng ta nên mỗi người nhường một bước cho qua chuyện đi, được không?” Lưu Kim Thiên vừa cười tít mắt vừa nói với Huỳnh Tông Trạch.
Hạ Thanh Thanh cắn chặt môi, cô bước lên trước nhỏ giọng nói: “Huỳnh Tông Trạch, chuyện ngày hôm nay do tôi mà ra, tôi cúi đầu xin lỗi anh!”
“Xin lỗi cái gì, cô đâu có nợ cậu ta, cậu ta lấy tư cách gì mà bắt cô xin lỗi. Chuyện của đàn ông, phụ nữ đừng xen vào!” Lâm Sáng trừng mắt nhìn Hạ Thanh Thanh và nói.
“Lưu Kim Thiên, anh cũng nghe thấy rồi, không phải tôi không nể mặt anh em của anh, mà là anh em của anh không nể mặt tôi.” Huỳnh Tông Trạch nói xong rồi xoay qua nhìn dáng vẻ e lệ của Hạ Thanh Thanh, anh càng câm hận nghiến răng và gằng giọng nói: “Chúng ta đều là người có điều kiện, xung đột giữa những người có điều kiện được giải quyết như thế nào, chúng ta đều rất rõ, giờ là lúc chúng ta so tài hơn thua rồi, ai có thực lực thì sẽ biết thôi!”
“Trời, tôi nể mặt anh mới tạo đường lui cho anh mà anh không cần, Huỳnh Tông Trạch, tôi thấy anh muốn được no đòn rồi đây?!” Lưu Kim Thiên vốn không phải là người dễ bị ức hiếp, vừa nghe những lời nói của Huỳnh Tông Trạch, anh liền lên tiếng mắng chửi.
Hạ Thanh Thanh mím môi, nói với Huỳnh Tông Trạch: “Mỗi người nhường một bước, làm người nên để đường lui, sau này chúng ta còn gặp lại nhau được.”
“Loại đàn bà trăng hoa như cô lấy tư cách gì nói chuyện với tôi hả, lấy tư cách gì đòi ông đây phải nhường nhịn!” Huỳnh Tông Trạch nghe Hạ Thanh Thanh lại vì Lâm Sáng lên tiếng, trong lòng càng cảm thấy không vui nên tức giận lên tiếng mắng.
Con người khi yêu đến cực độ, sẽ bắt đầu biến chứng, thậm chí sẽ vì yêu mà sinh hận, đặc biệt là sau khi không có được người mình yêu, tự giác họ sẽ nảy sinh ra suy nghĩ mình không có được thì người khác cũng đừng hòng có. Huỳnh Tông Trạch của lúc này là như vậy, lấy tư cách gì mà tôi cực khổ theo đuổi cô, cô đến cái liếc mắt cũng không thèm nhìn tôi, mà lại đến bên cạnh người đàn ông này!
“Huỳnh Tông Trạch anh nói thêm câu nữa xem, coi tôi có đánh gãy chân anh không!” Lưu Kim Thiên vừa nghe được những lời nói của Huỳnh Tông Trạch thật sự nổi giận. Nhìn dáng vẻ Hạ Thanh Thanh có vẻ như cô đã có chút tình cảm với Lâm Sáng, lỡ như mà hai người họ thật sự có tình cảm với nhau, vậy thì sau này Hạ Thanh Thanh sẽ là em dâu họ của mình. Em có thể nhịn, nhưng làm anh thì không thể nhịn, anh cầm cái bảng quảng cáo bên cạnh lên vừa định ném vào hướng Huỳnh Tông Trạch!
“Anh họ, bình tĩnh chút!” Lâm Sáng trầm giọng quát: “Giờ không phải là lúc nóng vội tranh giành coi ai hơn ai. Em biết nhà họ Lưu chúng ta không sợ rắc rối, nhưng em sợ nếu như mà anh đánh cái tên ẻo lả trước mặt này không còn gì thì sẽ khó ăn nói với ông cụ nhà mình!”
Toang.
Lưu Kim Thiên ném bảng quảng cáo trên tay mình qua một bên. Nhìn điệu bộ của Lưu Kim Thiên, tròng mắt của Huỳnh Tông Trạch thiếu điều muốn rớt ra ngoài. Cả Tứ Cửu Thành này, có ai là không biết tính khí của Lưu Kim Thiên, khi anh đã lên cơn nóng giận thì không ai có thể kiềm chế anh lại được, nhưng giờ chỉ một câu nói của Lâm Sáng đã có thể khiến cho anh ngoan ngoãn ném bỏ đi đồ trong tay mình.
Tuy biết ông cụ nhà họ Lưu rất cưng chiều Lâm Sáng, nhưng Huỳnh Tông Trạch càng hiểu rõ hơn vị trí của Lưu Kim Thiên trong lòng ông cụ Lưu cũng không thua kém Lâm Sáng. Hơn nữa Lưu Kim Thiên là cháu đích tôn, vừa rồi anh cứ tưởng rằng trong hai người này, Lưu Kim Thiên mới là người quyết định.
Nhưng thực tế nhìn lại thì có vẻ như không giống những gì anh nghĩ, có vẻ như Lâm Sáng có quyền uy hơn.
Khi Huỳnh Tông Trạch nhìn lại Lâm Sáng lần nữa, ánh mắt anh đã có chút khác đi.
Bầu trời phía trên của tỉnh lộ Vương Phủ bỗng trở nên mịt mù hơn, mây đen nhanh chóng xuất hiện tụ tập, thấp thoáng có chút lóe sáng của sấm, giống như con rắn không lồ đang dạo chơi trên tầng mây, bất ngờ một chiếc Audi màu đen xuất hiện và dừng trước cửa câu lạc bộ Vân Hòa.
“Vô Lượng Thiên Tôn, các vị sao lại nổi nóng như vậy, tôi nhìn trời sấm sét ầm ầm rồi, hay là chúng ta tìm chỗ nào đó để giải nóng, hoặc là chỗ câu lạc bộ của cô đây có phòng bao để cho mọi người vào hạ hỏa chút rồi mới trở lại được không?” Đột nhiên một giọng nói cực kỳ đáng kính vang lên.
Ngay sau đó, cửa xe được mở ra, từ trên xe một dáng người khom khom bước xuống, trên mặt có đeo cặp kính lão, còn một vị đạo sĩ lùn đi theo, gương mặt cười hì hì, trên tay cầm chiếc đùi gà đang được xé ăn vài chỗ.
“Tông Trạch, quỳ xuống, dập đầu với Lâm Sáng!”