CHƯƠNG 57: THUỐC ĐỘC!
Có vài người đàn ông sinh ra là để cho phụ nữ phải ghen tị. Chân so với phụ nữ còn thon dài, khuôn mặt so với phụ còn đẹp hơn, da thịt cũng trắng hơn phụ nữ, giọng nói so với phụ nữ còn dịu dàng hơn. Huỳnh Tông Trạch chính là một trong số đó. Từ nhỏ tới lớn, anh trông chẳng khác nào một cô gái.
Đương nhiên, mặc dù có khuôn mặt giống phụ nữ, giọng điệu giống nữ, nhưng mà giới tính vẫn bình thường, về phương diện nhu cầu cũng được tính là tương đối cao.
Vẻ ngoài của câu lạc bộ là dùng để kiếm tiền, nhưng thực ra chỉ là để bố trí một công cụ để thiết lập các mối quan hệ, tiện đó cũng tiến hành được vài giao dịch về quyền lực, tiền bạc và sắc dục. Trước đó Huỳnh Tông Trạch cũng từng có một phòng bao trong đó và một nơi để bàn bạc chuyện đầu tư. Tất nhiên không phải anh ta đầu tư, mà là phê duyệt các khoản đầu tư.
Nhìn người tình bé nhỏc mà vị khách thương kia mang theo cười duyên chui vào ngực mình, rồi lại thấy bộ dạng biết ý đi ra khỏi phòng bảo của người khác đó, Huỳnh Tông Trạch vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh vừa mới lột sạch cô người tình bé nhỏ thành một con cừu trắng, đang muốn hôn lên phần da thịt mịn màng kia thì lại có người tới gõ cửa, thông báo chuyện bên ngoài của câu lạc bộ. Huỳnh Tông Trạch đành phải ra đón, nhìn thấy Tào Thành Châu đang quát lớn ở ngay cửa thì tủm tỉm cười.
Huỳnh Tông Trạch vừa xuất hiện thì đám người đang xúm lại liền dần dần tản ra. Chẳng có mấy người biết mặt Tào Thành Châu. không phải vì không nổi tiếng mà là chưa đến được cấp bậc nhất định. Không biết bối cảnh thư kí của thủ tướng hiện tại, thì sẽ không biết quyền uy của anh ta trong hội công tử bột của Tứ Cửu Thành.
Nhưng Huỳnh Tông Trạch thì khác. Những kẻ rảnh rỗi vào lúc không có việc gì làm rất thích bàn luận về vị trí của mấy vị công tử bột trong Tứ Cửu Thành này, và Huỳnh Tông Trạch chính là một trong số đó. Bởi vì thích làm chuyện kỳ quái, với lại cũng giống phụ nữ, cho nên anh được người ta đặt cho cái biệt danh: thuốc độc.
Loại thuốc độc này không chỉ có hiệu quả với phụ nữ mà cả đàn ông cũng bị ảnh hưởng. Không ít tờ báo lá cái đã viết về một vài chuyện lý thú của cậu Hoàng này. Ví dụ như cầm súng hướng vào đầu người ta, hay là đêm nào đó ở nơi nào đó gây ra vài vụ tai nạn giao thông.
Cái nhìn của những người ở Tứ Cửu Thành rất gay gắt, thấy vị thuốc độc, cậu Hoàng này xuất hiện liền biết chuyện này không phải dân đen như bọn họ có thể tiếp tục xem. Lỡ như bị ban ngành liên quan mời đi uống trà thì không phải làm một việc hay.
“Trong nhà có chút chuyện nhỏ thôi, không phiền đến cậu Hoàng quan tâm. Làm gián đoạn việc làm ăn của anh, thật xin lỗi.” Tào Thành Châu nhìn Huỳnh Tông Trạch, thản nhiên nói.
Nói xog, Tào Thành Châu đi tới bên cạnh Lâm Sáng, mỉm cười nói: “Chuyện hôm nay là do anh quản lý không nghiêm, có lỗi với cậu rồi. Hôm nào anh sẽ tự mình mang rượu tới phạt để chuộc tôi với cậu!”
Huỳnh Tông Trạch nghe những lời này thì sắc mặt cũng có chút khó coi, nhưng vẫn tò mò về thân phận của Lâm Sáng, nên không khỏi nhìn về phía Lâm Sáng mấy lần. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thì đúng là trực tiếp muốn lấy mạng của Huỳnh Tông Trạch. Khuôn mặt anh trở nên như quả cà muối quá tay, một mảnh xanh xám.
Không phải Huỳnh Tông Trạch biết Lâm Sáng, mà là anh nhận ra người đứng cạnh Lâm Sáng, Hạ Thanh Thanh. Huỳnh Tông Trạch cũng được coi là anh chàng đẹp trai. Lúc trước ở Tứ Cửu Thành, các công tử bột đều như ong vỡ tổ mà theo đuổi Hạ Thanh Thanh, trong đó sao có thể thiếu anh. Cậu Hoàng tự xưng là phong lưu, đã nghĩ ra không ít chiêu trò để lấy lòng Hạ Thanh Thanh.
Nước hoa, túi xách, hoa hồng đen, xe thể thao đều là bản limited được vận chuyển trực tiếp từ nước Pháp bằng đường không, các loại thủ đoạn cũng thử mấy lần. Nhưng chưa bao giờ Hạ Thanh Thanh cho anh một vẻ mặt tốt cả. Sau khi Hạ Thanh Thanh nhìn trúng Trần Nam Vũ, Huỳnh Tông Trạch ở nhà đập phá đồ một đêm mới hả giận. Khi Trần Nam Vũ chết, Huỳnh Tông Trạch vui mừng khôn xiết, cho là mình lại có cơ hội rồi.
Ai ngờ Hạ Thanh Thanh lại một đêm vợ chồng, giữ nghĩa trăm năm, căn bản không cho anh nửa phần cơ hội. Bây giờ anh lại nhìn thấy bên người của Hạ Thanh Thanh có thêm một người đàn ông thì thử hỏi sao anh không thể chán nản cho được.
“Cái thằng nhãi đằng kia, mẹ nó qua đây cho tôi!” Huỳnh Tông Trạch nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm Lâm Sáng, tức giận nói.
Nghe thấy tiếng của Huỳnh Tông Trạch, Tào Thành Châu cười gượng, nhưng vẫn không lên tiếng, cũng không ngăn cản. Khi anh ta thấy Lâm Sáng ở bên cạnh Hạ Thanh Thanh thì đã biết sau này tên nhóc này sẽ vướng vào không ít chuyện, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
Lâm Sáng rất quan trọng, người đứng sau cũng rất cứng không giả, nhưng không cứng đến độ có thể xoay chuyển trời đất. So với Lâm Sáng thì bối cảnh phía sau của Huỳnh Tông Trạch cũng không chênh lệch nhiều. Quan trọng là Tào Thành Châu không bằng lòng cho hai người đứng chung hàng, đây không phải là lúc so sánh Lâm Sáng và Trần Bắc Hoàng. Nhà họ Trần tuy xuống dốc, nhưng danh tiếng của nhà họ Huỳnh thì vẫn như cũ.
Đây chính là tâm tư của người đứng đầu trong Tứ Cửu Thành, muốn biển hiện ra là coi trọng Lâm Sáng. Cũng không nóng lòng biểu hiện luôn mà có thể sau này Lâm Sáng gặp phải chuyện gì mới bày tỏ ra, cũng không nhất định phải xen vào chuyện của hai người này.
Đây chính là tâm tư của cấp trên. Không có ân oán rõ ràng, không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là lâu dài. Tào Thành Châu tới đây chỉ là để giải quyết chuyện cấp dưới của mình chọc phải Lâm Sáng chứ không phải giúp Lâm Sáng ra mặt mà chèn ép Huỳnh Tông Trạch.
Từ trong ánh mắt của Huỳnh Tông Trạch, Tào Thành Châu cũng có thể nhìn ra ý tứ của anh ta, chính là bảo mình đừng can thiệp vào chuyện giữa anh ta và Lâm Sáng.
“Anh họ, anh nói xem sao em lại gặp lắm chuyện phiền phức như vậy. Lúc nào cũng có mấy con chó con mèo thích đứng chắn trước mặt em, đi một cái đường mà cũng không thể yên tâm!” Lâm Sáng không để ý đến tiếng hô to gọi nhỏ của Huỳnh Tông Trạch mà quay lại nhìn Lưu Kim Thiên cười tủm tỉm nói.
Lưu Kim Thiên lắc đầu, cười khổ nói: “Đó là do sức hút của em quá lớn. Em thử nghĩ mà xem, vì sao chẳng có ai tới cản đường của anh.”
“Người mà xuất sắc quá cũng không tốt, cho dù là ở đâu đều giống như đom đóm trong đêm, sáng loáng lại xuất chúng!” Lâm Sáng thở dài, làm ra vẻ vô cùng khổ tâm nói.
“Cậu Huỳnh!” Hoa Vân Phi nằm liệt trên đất nghe xong mấy lời Lâm Sáng nói thì vội vàng bày ra vẻ mặt đau khổ nhìn Huỳnh Tông Trạch mà kêu cứu. Huỳnh Tông Trạch đang lúc tức giận, nhưng anh không thể lại gần Lâm Sáng. Thế là anh đi tới bên cạnh Hoa Vân Phi, kéo anh ta lên, cười nói: “Chủ nhiệm Hoa sao vậy, đường đường là chủ quốc viện mà sao lại nằm sấp trên đất như thế!”
Huỳnh Tông Trạch và Hoa Vân Phi cũng xem như quen biết. Mặc dù Hoa Vân Phi quân hàm không lớn, nhưng tốt xấu gì cũng có kim tử bài của quốc viện. Đối với ông ta cũng có chút coi trọng, thỉnh thoảng thấy ông ta đến câu lạc bộ chơi thì mời rượu ông ta.
Nhưng khi Huỳnh Tông Trạch thốt ra lời đó, Tào Thành Châu liền không vui, trong lòng vừa chửi Hoa Vân Phi ngu xuẩn, người ta xem ông ta là thuốc súng, ông ta lại tưởng là người ta coi trọng mình; vừa cười gượng với Huỳnh Tông Trạch: “Tông Trạch, tôi còn phải đưa người này về giao cho ông chủ. Chuyện của quốc viện chúng tôi anh không cần quản.”
Tào Thành Châu vừa nói xong, mí mắt của Huỳnh Tông Trạch liền giựt một cái. Trong quan trường, cấp trên cấp dưới càng thân cận thì rất ít khi gọi là lãnh đạo, phần lớn đều gọi là ông chủ. Như vậy tính ra, ông chủ trong miệng của Tào Thành Châu hẳn là vị lão gia hiện tạo của quốc viện.
“Thành Châu, không phải tôi không nể mặt anh. Anh cũng biết chỗ này tôi mở cửa để làm ăn.” Huỳnh Tông Trạch liếc một cái về phía Lâm Sáng rồi nói: “Người bạn này của anh đã đập phá xe của người ta ngay trước cửa câu lạc bộ của tôi. Chuyện mà truyền ra thì sau này Huỳnh Tông Trạch tôi làm sao có thể tiếp tục sống trong giang hồ được nữa. Anh mang Hoa Vân Phi đi đâu tôi mặc kệ, nhưng chuyện này anh nhất định phải nói rõ cho tôi!”
Mở cửa làm ăn quan trọng nhất điều gì. Chính là bề ngoài, chính là mặt mũi.
Nếu như có người dám đập xe của khách ở cửa thì cho dù bên trong có phục vụ chu đáo thế nào, gái xinh ra sao, đồ ăn có ngon cũng chẳng còn ai bằng lòng tới chỗ này của anh. Bởi vì cái tối thiểu nhất là bảo vệ mà cũng không bảo đảm được, lỡ như lại có người đến đập xe thì phải làm sao bây giờ?!
Tào Thành Châu có hơi lúng túng. Nếu như hôm nay thay một người khác thì anh ta đại khái có thể giảng hòa, tùy tiện nói mấy câu, chuyện lớn hóa nhỏ rồi hóa thành không. Mọi người vui vẻ uống chén rượu coi như bỏ qua. Thế nhưng Huỳnh Tông Trạch này vốn là một liều thuốc độc, nếu như mình thực sự cứ để cho Lâm Sáng đi như vậy thì không chừng tên kia sẽ làm ầm ĩ tới tận cửa.
Tào Thành Châu gánh không nổi người này, càng không muốn bởi vì chuyện này mà mất đi sự hỗ trợ của nhà họ Huỳnh.
Người làm đại sự co được thì dãn được, không để ý chút chuyện vặt vãnh. Cho nên, Tào Thành Châu thông minh hạ thấp thái độ, xông tới còng tay Lâm Sáng rồi mang theo Hoa Vân Phi về quốc viện.
Hạ THanh Thanh nhìn Huỳnh Tông Trạch, lông mày nhăn lại ra vẻ không hài lòng, còn mang theo một loại chán ghén, giống như là nuốt phải một con ruồi vậy.
Chuyện đến nước này, Lâm Sáng cho dù là kẻ ngu cũng có thể nhìn ra được chuyện gì đang xảy ra. Huống hồ anh không phải đồ đần, cũng không phải người tầm thường. Nếu như lúc này mà ỉu xìu đi ra từ cửa của hội sở Vân Hòa thì đồng nghĩ với việc tự mình giết mình ở thành phố, sau này cũng không còn ai để anh vào trong mắt nữa.
Chỉ là Lâm Sáng vẫn không để ý đến sự tức giận trong mắt của Huỳnh Tông Trạch, hoặc là có thể nói đã đánh giá thấp sức hấp dẫn của Hạ Thanh Thanh đối với đàn ông.
Khóe miệng Huỳnh Tông Trạch nhếch lên một nụ cười. Mặc dù chuyện như này có thể làm lớn, nhưng đây mới chính xác là những gì anh cần.
Trước hết sẽ để cho đàn em của mình đánh cho tên nhãi kia tàn phế, sau đó sẽ gán cho nó một cái tội danh. Đưa nó vào trong cục cảnh sát, sau đó mình sẽ vận dụng quan hệ để không cho thả người. Rồi dùng sự tự do của tên này uy hiếp Hạ Thanh Thanh, đến lúc đó người phụ nữ cao ngạo lạnh lùng này còn không buông tay chịu trói…
Lên!
Lên hết cho tao! Để cho cái tên nhãi ranh này biết chọc vào Vân Hòa thì sẽ chịu hậu quả thế nào!
Huỳnh Tông Trạch ra lệnh một tiếng, mấy tên bảo an của hội sở Vân Hòa liền xắn tay áo lên. Đám tay chân mà Huỳnh Tông Trạch dốc lòng bồi dưỡng, ngày thường nuôi bằng rượu ngon đồ ngon chính là để sử dụng vào những lúc như này.
Nghe được ông chủ ra lệnh, lũ bảo an như ong vỡ tổ mà nhào tới chỗ Lâm Sáng.
Lâm Sáng mỉm cười đứng tại chỗ, làm như không thấy một đám người đang giơ nắm đấm hướng về phía mình.