CHƯƠNG 54: NỔI TIẾNG KINH THÀNH
Khuôn mặt nhỏ đáng yêu, nước mắt trong suốt, mặt đỏ bừng, con ngươi đen nhánh, đôi mắt rất to, nếu nhà nào sinh được một đứa con gái như vậy thì chắc chắn nằm mơ cũng cười tỉnh, nhưng đại sư Lâm Sáng lại cảm thấy vô cùng phiền phức.
Lúc đầu nếu chỉ một mình anh dẫn theo cô bé thì cũng coi như bình thường, nhưng mà lại có thêm một Hạ Thanh Thanh đi theo, hơn nữa nhìn dáng người của Hạ Thanh Thanh thì thấy thế nào cũng không giống như người đã sinh con. Vì thế người qua đường nhìn về phía bọn họ với ánh mắt kỳ lạ, không ít người lặng lẽ bàn tán mối quan hệ của ba người là gì.
Nhưng mà có một điều khác so với trước đó là cuối cùng cô bé này không còn khóc lóc ôm chân Lâm Sáng gọi ba nữa, cho nên mặc dù người đi đường nhìn ba người với ánh mắt kỳ lạ, nhưng không ai đi tới ngăn cản bọn họ.
Bọn họ đi đến chỗ gặp được cô bé trước đó, cô bé tìm tới tìm lui vẫn không tìm thấy bóng dáng của mẹ, miệng mếu máo, lại chuẩn bịkhóc tiếp.
Lâm Sáng thấy vậy thì hoảng sợ, đúng lúc có một người bán kẹo hồ lô ở bên kia đường, anh thấy cô bé vừa mếu vừa nhìn kẹo hồ lô. Sao Lâm Sáng còn không biết nên làm gì chứ, vội vàng lấy tiền trong túi ra mua một xâu, lúc tính tiền thì do dự một chút, ma xui quỷ khiến lại mua cho Hạ Thanh Thanh một xâu.
Cô bé vừa cầm kẹo hồ lô thì cái miệng đang mếu máo kia lập tức biến mất, vui vẻ ăn kẹo hồ lô. Lâm Sáng không khỏi cảm khái trong lòng, phụ nữ bị cảm là thiên sứ gãy cánh gì đó, đàn ông mới là thiên sư gãy cánh, cả đời có hai người phụ nữ khóc thì bạn phải bất chấp tất cả mà lao tới.
Một người là vợ, chỉ cần cô ấy vừa khóc, cho dù là dầu sôi lửa bỏng thì bạn cũng phải lấy được thứ đó; một người khác chính là áo bông nhỏ tri kỷ – con gái, người này còn ác hơn người trước, miệng nhỏ vừa mếu lên thì bạn phải ngoan ngoãn bó tay chịu trói.
Môi đỏ xinh tươi của Hạ Thanh Thanh đối lập với màu đỏ của kẹo hồ lô thì càng xinh đẹp hơn, đặc biệt là khi đầu lưỡi liếm đi vết kẹo còn dính trên khóe miệng càng khiến Lâm Sáng liên tục nổi da gà, cô gái này đúng là yêu tinh, chẳng trách trước đó Lưu Kim Thiên nói gần như các cậu chủ nổi tiếng trong thành phố B đều theo đuổi cô gái này.
Trong lòng Lâm Sáng suy nghĩ hàng nghìn thứ, trong lòng của Hạ Thanh Thanh đứng bên cạnh cũng nổi sóng mãnh liệt, đã bao lâu rồi mới được trải nghiệm như vậy. Hạ Thanh Thanh cầm kẹo hồ lô trong tay, dường như tâm trí đều nghĩ về thành phố B đầy bông tuyết kia.
Lúc trước khi cô ở bên cạnh người đàn ông kia thì anh ta cũng tìm khắp phố phường trong thành phố B tràn ngập bông tuyết, mua cho mình một xâu kẹo hồ lô, đường phèn trên kẹo hồ lô trong suốt giống như bông tuyết trên bầu trời vậy.
Vận mệnh thần kỳ lại kỳ lạ như vậy, cho dù Lâm Sáng là người đoán được thiên cơ nhưng cũng không thể nắm được tất cả những chuyện nhỏ bé, càng không thể hiểu được anh chỉ vô tình mua một xâu kẹo hồ lô không ngờ lại có thể hé mở được một chút cánh cửa trái tim vốn đang đóng kín kia.
Cô bé Ly Ly không biết suy nghĩ của người lớn, cô bé chỉ biết kẹo hồ lô trong tay chua chua ngọt ngọt rất ngon, sau khi cô bé ăn xong rồi cũng không nỡ bỏ cây que, cầm trong tay vuốt vuốt. Đứa bé vốn hồn nhiên ngây thơ, làm gì biết chuyện nào nên làm hay không nên làm, cầm cây que rạch vào chiếc xe đậu sát ven đường.
Tiếng ken két vang lên, cửa xe đã xuất hiện một vết xước nhạt, chức năng báo động trên xe đột nhiên vang lên, hơn nữa xe này lại còn lắp đèn báo hiệu, lúc này đèn chớp tắt chớp tắt.
Có rất nhiều câu lạc bộ trên đường Vương Phủ Tỉnh, thông thường câu lạc bộ sẽ có bãi đậu xe ngầm dưới đất để mọi người đậu ở đó, chưa có ai đậu xe sát ven đường, hơn nữa đậu xe ở ven đường không thể không nói cũng là một loại vốn liếng, một loại đặc quyền, một loại tâm lý không hề sợ đội quản lý đô thị kéo xe đi.
Ở trong câu lạc bộ Vân Hòa, hôm nay Hoa Vân Phi rất vui vẻ, không vì lý do gì khác, chỉ là bởi vì một cô gái trước kia ông ta từng theo đuổi ở đại học, sau khi nhìn thấy ông ta là Phó chủ nhiệm của văn phòng Quốc viện gia, lập tức ở ngay trước mặt bạn trai của cô ta mà tỏ vẻ rất yêu thích Hoa Vân Phi
Câu lạc bộ Vân Hòa cũng xem như là câu lạc bộ nổi tiếng trên đường Vương Phủ Tỉnh, được xây dựng ở đường mặt tiền trong khu phố sầm uất, bên ngoài náo nhiệt bên trong lại yên tĩnh, đúng là không dễ, cho nên bình thường đều kín hết chỗ. Nhưng hôm nay vào ngày họp lớp là Hoa Vân Phi tự mình đứng ra, đặt được phòng trống, hơn nữa phòng đặt được còn là phòng chữ Thiên mà người bình thường không thể vào được.
Vì vậy, cô gái mà ông ta từng theo đuổi kia càng hối hận.
Tuy rằng người phụ nữ trước kia đã trải qua chuyện giường chiếu không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng trong lòng Hoa Vân Phi vẫn vô cùng thoải mái, cười nói với người phụ nữ này mấy câu, lại thấy ánh mắt của bạn trai cô ta như muốn ăn thịt mình thì Hoa Vân Phi càng cười to hơn.
Bữa tiệc vừa kết thúc, dưới sự lấy lòng của một đám bạn học cũ và ánh mắt cực kỳ hâm mộ của cô gái lẳng lơ kia, Hoa Vân Phi đang muốn khoe chiếc xe Quốc viện gia đang đậu trước câu lạc bộ, nhưng vừa ra khỏi cửa lại lập tức choáng váng.
Có người dùng cây que cào một đường trên cửa xe, lúc này đèn cảnh báo trên thân xe phát sáng, tiếng báo động cũng vang lên, vô cùng nổi bật ở trên phố đông đúc này, một đám người vây quanh xe đang chỉ chỉ trỏ trỏ.
Hoa Vân Phi ngẩn người một lúc thì quay đầu nhìn đám người, quát ầm lên: “Là tên khốn nào dám cào lên xe ông đây, đứng ra đây cho tôi!”
Lâm Sáng lăn lộn trên giang hồ nên rất để ý chuyện làm hư đồ của người khác. Cô bé cào lên xe người khác, nếu là người bình thường thì đã sớm ôm người bỏ chạy, nhưng Lâm Sáng không làm như vậy, anh chờ người ra để bồi thường tiền cho người ta.
Nhưng trên thế giới luôn khốn nạn như thế đó, bạn có lòng tốt thì sẽ có người tới kiếm chuyện với bạn, bạn không muốn gây rắc rối thì rắc rối lại chủ động đụng vào bạn.
Nếu nói trước kia Lâm Sáng còn có ý định nói xin lỗi thì hiện tại hoàn toàn biến mất.
Cào xe là không đúng nhưng một vết xước nhỏ như vậy, đừng nói người mắt sáng cũng không nhìn ra được, cho dù nhìn thấy thì chỉ cần phun sơn lại một lần rồi chỉnh sửa lại chút là mọi chuyện sẽ kết thúc, nhưng người này cố tình khiến mọi chuyện trở nên phức tạp, vừa đi tới đã lập tức chửi ầm lên, Lâm Sáng ghét nhất là người khác mắng chửi mà còn lôi kéo người nhà vào.
“Mẹ nó, là ai, đứng ra đây cho ông!” Hoa Vân Phi thấy không ai lên tiếng thì sắc mặt càng thêm xanh mét, miệng cũng bắt đầu nói càng không sạch sẽ.
Hoa Vân Phi nhìn lướt qua đám người, bỗng nhìn thấy trong đám đông kia chỉ có mỗi cô bé Ly Ly đang cầm cây que trong tay, ông ta nhíu mày lại, lạnh giọng quát: “Nhóc con, có phải mày cào xe tao đúng không?!”
Cô bé này là người thế nào chứ, Lâm Sáng dịu dàng nói nhỏ nhẹ cũng có thể khiến cô bé khóc nửa ngày, Hoa Vân Phi lập tức mắng chửi thì miệng mếu mếu, ngồi dưới đất khóc òa lên.
“Chỉ một vết xước nhỏ mà thôi, không cần lớn tiếng như vậy.” Lâm Sáng đến bên cạnh lau nước mắt cho cô bé, bế cô bé lên, nhìn Hoa Vân Phi lạnh lùng nói.
Hoa Vân Phi nghe vậy thì nổi giận nói: “Mày là người thân của con nhóc này sao, mẹ nó con mày đi đường có mở mắt hay không, mẹ kiếp, dám cào xe ông đây sao!”
“Bao nhiêu tiền, chúng tôi sẽ bồi thường, nói số tiền đi.” Lâm Sáng lười dây dưa với Hoa Vân Phi, gọn gàng dứt khoát hỏi.
“Bồi thường, mày nghĩ có thể dùng tiền bồi thường xe ông đây sao?!” Hoa Vân Phi nhìn Lâm Sáng, mặt càng dữ tợn, đặc biệt là có bạn học cũ ở đây nên càng kiêu ngạo, vì thế mắng Lâm Sáng: “Mẹ nó mày nhìn vào nhãn hiệu đi, xem xe ông đây là xe gì, sau này mày lo quản đứa bé mù của mày đi, con mẹ nó đi đường phải cẩn thận một chút!”
Chát!
Lâm Sáng nhíu mày, giơ tay tát vào mặt Hoa Vân Phi một cái.
“Tao đệt cả nhà mày, mẹ nó mày dám đánh người!” Hoa Vân Phi che mặt, có vết máu chảy ra ở khóe miệng, hai mắt đỏ bừng nhìn Lâm Sáng lạnh giọng mắng. Người trẻ tuổi vốn nóng tính, đặc biệt là kẻ kiêu ngạo, không biết trời cao đất dày là gì, hơn nữa bạn học cũ cũng ở đây, đột nhiên bị Lâm Sáng tát một cái, trong lòng càng tức giận, quay đầu nhìn mấy người bạn phía sau nói: “Mấy anh em, lên, đánh chết tên khốn này!”
Lâm Sáng không đợi những người này ra tay đã bước lên đạp một cái đá Hoa Vân Phi bay ra ngoài, lập tức hạ gục.
Có mấy người sau lưng Hoa Vân Phi nóng lòng muốn thử nhưng vừa thấy Lâm Sáng ra tay thì biết đã gặp người biết võ, mấy người này đều là dạng người ngồi văn phòng, không thường xuyên vận động, bây giờ còn có cả bụng phệ, làm gì có năng lực và dũng khí đánh nhau chứ.
“Anh làm gì thế, cào xe người khác mà còn kiêu ngạo như thế, còn có luật pháp hay không!” Cô gái này được Hoa Vân Phi theo đuổi lúc học đại học thấy như thế, trong lòng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, đây là cơ hội tốt để mình thể hiện nên đi về phía trước một bước, nhìn Lâm Sáng lớn tiếng hỏi.
Lâm Sáng cười tủm tỉm nhìn cô gái này, cũng không nói gì.
Người phụ nữ thấy Lâm Sáng như vậy thì tiến lên một bước, ưỡn ngực, nói lớn: “Anh dựa vào cái gì mà đánh người chứ? Anh biết anh ta là ai không? Anh ta là người của Quốc viện gia, còn không mau xin lỗi, nếu không thì tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Vậy cô báo cảnh sát đi.” Lâm Sáng cười nhìn người phụ nữ nói tiếp: “Hình như đánh người khác chỉ bị tạm giữ hơn mười ngày, nếu tôi làm như vậy thì có lẽ thời gian sẽ lâu hơn một chút!”
“Tên khốn mày muốn chết!” Khóe miệng Hoa Vân Phi có chút máu, giãy giụa đứng lên, chỉ vào Lâm Sáng tức giận nói: “Tên khốn, tao cảnh cáo mày, đừng nói tao không nói cho mày biết tao là ai, nếu chọc giận tao thì mẹ nó mày không chỉ ngồi tù thôi đâu!”
“Quá kiêu ngạo, quả nhiên là lợi hại!” Lâm Sáng không thay đổi sắc mặt trả lời.
Lâm Sáng nói xong thì quay đầu cười tủm tỉm nhìn cô bé trong lòng nói: “Bé yêu, chú làm gì để xả giận cho con đây?!”
“Không phải chú, là ba!” Cô bé xoa hai mắt đỏ bừng, đôi mắt ngấn lệ mông lung nhìn Lâm Sáng.
Lâm Sáng đờ ra không biết nói gì, quay đầu nhìn Hoa Vân Phi cười nói: “Hôm nay ông đây sẽ cho anh biết chơi lớn là thế nào!”
Lâm Sáng nói xong thì thả cô bé trong lòng xuống. Anh khom lưng nhặt một tấm biển cảnh cáo trên mặt đất lên, giơ tay đập vào kính chắn gió trên xe của Hoa Vân Phi.
Ầm một tiếng, tấm kính xuất hiện một lỗ lớn. Tiếng cảnh báo vang lên chói tai!