CHƯƠNG 53: THẾ LỰC QUÝ TỘC
Những người quen biết Trần Bắc Hoàng đều biết, chàng trai trẻ này mỗi tối thứ bảy chỉ cần vừa qua sáu giờ tối thì điện thoại của anh ta sẽ tắt máy, cho dù là ai cũng không tìm được.
Chỉ có ông cụ nhà họ Trần mới biết, đứa cháu này mỗi tối thứ bảy đều ở cạnh ông.
Nhà họ Trần không giống với nhà họ Lưu và nhà họ Tần. Hai nhà này con cháu đầy đàn, hơn nữa thế lực cũng rất lớn, thêm vào đó danh vọng trong quân đội của nhà Lưu càng như mặt trời ban trưa, chỉ có nhà họ Trần từ sau khi Trần Nam Vũ chết đi thì tình cảnh nhà bọn họ giống như mặt trời xuống núi, không còn hưng thịnh như lúc đầu nữa.
Bệnh tình của ông cụ Trần đã hết phương cứu chữa, bây giờ toàn bộ sức mạnh đều là dựa vào việc chờ đợi quật khởi nhà họ Trần quật khởi, cho nên mới không có rút lui. Lúc Trần Nam Vũ còn sống, tất cả mọi người đều cho rằng sau này nhà họ Trần sẽ hưng thịnh nhưng ai cũng không ngờ Trần Nam Vũ giống như một ngôi sao băng, chỉ lóe lên rồi biến mất, sau khi phát ra ánh sáng rực rỡ thì tan thành mây khói.
Từ sau khi Trần Nam Vũ chết đi ông cụ Trần vừa tức vừa thương, mới bệnh liệt giường. Đợi đến khi Trần Bắc Hoàng bắt đầu lên ngôi, trên cơ bản gia tộc đã không thể giúp gì được gì nhiều cho anh ta. Cứ như vậy cho dù Trần Bắc Hoàng có sứt đầu mẻ trán cố gắng ngoi lên nhưng cùng lắm cũng chỉ có thể ngồi đến vị trí trung tầng, được làm trong bộ ngành có thực quyền coi như không tệ, nhưng muốn tiến thêm một bước nữa thì đúng là không có cửa rồi.
Nhưng không thể không nói số mạng của thằng nhóc Trần Bắc Hoàng này may mắn lạ lùng, trong đám con ông cháu cha nhiều như lá mùa thu ở thủ đô này, vậy mà anh ta có thể đạt được sự coi trọng của thế hệ kiệt xuất đời trước, vậy mà có thể mạnh mẽ bộc lộ tài năng trở thành người có tiền đồ nhất trong đám con ông cháu cha ở Tứ Cửu Thành này.
Cho nên nhà họ Trần hoặc là nói tất cả người của nhà họ Trần bắt buộc phải coi trọng Trần Bắc Hoàng về mọi mặt.
Trần Bắc Hoàng cũng hiểu rõ ông cụ Trần đang suy nghĩ gì, cũng biết ông cụ này tại sao nằm đây cố nén hơi tàn cũng không muốn rời khỏi nhân thế. Hết thảy những chuyện này đều là vì để cho anh ta có thể đi xa hơn trên con đường làm quan. Hổ chết chẳng hết vằn, chỉ cần ông cụ Trần không chết, cho dù trong tay không có thế lực nhưng những người muốn thay thế Trần Bắc Hoàng kia cũng phải đắn đo năng lực của ông.
Cho nên mỗi tuần Trần Bắc Hoàng đều sẽ dành một buổi tối để đến chơi với ông cụ, cùng ăn cơm với ông, hoặc yên lặng ngồi bên giường bệnh trong bệnh viện canh chừng ông cụ.
Thức ăn của ông cụ Trần rất đơn giản, bốn món, một canh, hai mặn, hai chay, phối hợp rất tốt, hơn nữa đều là mấy món ăn gia đình, hoàn toàn không có mấy món bào ngư, tổ yến gì đó.
Mấy ông cụ đều là những người đi qua chiến tranh, biết được cuộc sống không dễ dàng, càng trải qua năm tháng đói khát, càng biết cần kiệm.
Ông cụ có thói quen đọc báo. Tuy nói an phận thủ thường, nhưng hai chữ buông bỏ này liệu có mấy ai làm được? Hơn nữa vì tiền đồ của con cháu đời sau, ông cụ Trần bắt buộc phải đích thân ra trận, dùng kinh nghiệm từng trải của bản thân, suy ngẫm từng câu chữ trong đó để tìm ra được bước đi đúng đắn cho tương lai của Trần Bắc Hoàng.
Chỉ là hôm nay tinh thần của ông cụ Trần không được tốt, cũng không quan tâm lắm tới nội dung mà Trần Bắc Hoàng đọc cho ông nghe.
“Bắc Hoàng, đừng đọc nữa.” Ông cụ Trần dựa nửa người trên giường bệnh, khoát tay khẽ nói.
Trần Bắc Hoàng để tài liệu tham khảo nội bộ cầm trong tay sang một bên, sau đó mỉm cười nhìn ông cụ Trần hỏi: “Ông nội, ông buồn ngủ rồi à?”
“Không có, con dìu ông ra ngoài đi, hai ông cháu chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.” Ông cụ Trần nhẹ giọng nói.
Trần Bắc Hoàng nghe vậy, trong lòng cả kinh. Từ sau khi ông cụ Trần bệnh liệt giường cho tới nay, đây vẫn là lần đầu tiên ông nói ra lời như vậy, rốt cuộc ông muốn nói gì? Trong lòng Trần Bắc Hoàng hoàn toàn không nắm chắc. Nhưng anh ta vẫn đỡ ông cụ đứng lên, sau đó dìu ông đi ra bãi cỏ bên ngoài viện dưỡng lão tản bộ.
“Ông nội, ông muốn răn dạy cháu điều gì ạ?” Trần Bắc Hoàng cố gượng cười, đỡ cánh tay ông cụ Trần, nhẹ giọng hỏi.
Trước đây ông cụ Trần không phải chưa từng nói chuyện như vậy với Trần Bắc Hoàng, nhưng mấy lần trước đều là cười vừa cười vừa nói, đơn giản chỉ là bàn luận những chuyện như con gái nhà ai không tệ, bảo Trần Bắc Hoàng để ý một chút, nếu hai người hợp nhau thì sau này có thể kết thông gia.
Nhưng lần này không giống, từ biểu cảm trên mặt của ông cụ Trần, Trần Bắc Hoàng có thể thấy chuyện ông cụ muốn nói lần này chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy.
“Chuyện tìm xác của Nam Vũ con tìm tới đâu rồi?” Ông cụ Trần buông cánh tay Trần Bắc Hoàng đang dìu ông ra, sau khi bước tới ngồi xuống trên băng ghế dài thì quay đầu nhìn Trần Bắc Hoàng hỏi.
Trần Bắc Hoàng vừa nghe lời ấy, trong lòng kinh ngạc không thôi, anh ta quay đầu nhìn biểu hiện trên mặt ông cụ Trần, trong mắt lóe lên ánh sáng rét lạnh, khẽ nói: “Trước đây không phải là chưa đi tìm, nước sông Bạch Triều kia cũng hút cạn rồi, hơn nữa đã qua nhiều năm như vậy phỏng chừng cũng không dễ tìm. Mấy năm nay gia đình chúng ta mưa thuận gió hòa, cũng là nhờ phúc của anh cả, con thấy hay là khỏi tìm nữa đi.”
“Có phải con đã thiết kế hãm hại anh cả con không?” Đôi mắt thoạt nhìn hơi vẩn đục của ông cụ Trần đột nhiên mở to, trong mắt lấp lóe.
Trần Bắc Hoàng cắn răng, cúi đầu nói: “Máu mủ tình thâm, cho dù con có vô tình đến cỡ nào đi nữa con sẽ không đi hãm hại anh cả, hơn nữa lẽ nào ông nội còn chưa rõ những chuyện này sao? Nếu đúng như có người muốn hãm hại anh cả thì ngoài chị dâu ra còn ai vào đây nữa?”
Ông cụ Trần không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào mắt của Trần Bắc Hoàng, cứ nhìn chằm chằm như thế, hồi lâu ông cụ Trần mới khoát tay, ra hiệu cho Trần Bắc Hoàng ngồi xuống khẽ nói: “Nếu con đã theo con đường chính trị thì có một số việc phải chú ý nhiều hơn. Bên cạnh con lúc nào cũng có đạo sĩ đi theo thì sẽ khó tránh người ta nói ra nói vào. Chắc con cũng hiểu, chúng ta kiêng kỵ nhất chính là mấy trò này.”
“Con sẽ chú ý chuyện này, chỉ có điều đại sư Thiên Dương Tử cũng xem như là sự giúp sức lớn của con. Ông nội, ông yên tâm, chuyện này con sẽ xử lý ổn thỏa.” Sau khi Trần Bắc Hoàng giơ tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán xong, im lặng trong chốc lát mới nhẹ giọng nói: “Ông nội, con nói cho ông nghe chuyện này, chị dâu có đàn ông ở bên ngoài!”
Trần Bắc Hoàng vừa nói xong thì anh ta rõ ràng nhìn thấy bàn tay nhăn nheo trổ đầy đồi mồi của ông cụ Trần nắm chặt lại, gân xanh trên mu bàn tay gầy gò cũng nổi lên. Tuy nói bây giờ mọi người đều đề xướng tự do yêu đương, tự do hôn nhân nhưng dòng dõi quý tộc như bọn họ cực kỳ coi trọng những chuyện này.
Nhất là chuyện trong nhà có góa phụ đột nhiên đi tìm đàn ông bên ngoài, trong mắt những người lớn tuổi chuyện này không còn là chuyện yêu đương, hôn nhân nữa mà còn là vấn đề sĩ diện gia tộc. Ngay cả một người phụ nữ mà trông nom cũng không xong thì làm sao đặt vững gót chân ở Tứ Cửu Thành này nữa đây? Nếu truyền ra ngoài chắc chắn sẽ bị người khác cười thối mặt.
Ánh sáng trong mắt ông cụ Trần càng sâu hơn, ông ta nhìn Trần Bắc Hoàng hét lên: “Thanh Thanh nó lại không hiểu chuyện như vậy sao? Người đàn ông kia là ai?”
“Cháu ngoại của ông cụ Lưu, tên là Lâm Sáng, chính là cái gã đã nảy sinh mâu thuẫn với con lần trước!” Trần Bắc Hoàng nhìn vẻ mặt giận dữ của ông cụ trong lòng mừng rơn, trả lời ngay lập tức.
Từ trên nét mặt của ông cụ Trần, Trần Bắc Hoàng có thể thấy được ông cụ cực kỳ coi trọng chuyện này. Cả đời này ông cụ Trần coi trọng nhất chính là sĩ diện. Nếu góa phụ trong nhà mình gả cho người khác, truyền ra ngoài sợ là với tính tình của ông sau này sẽ không dám bước ra ngoài nửa bướcc
Bốp…
Ông cụ Trần vỗ mạnh lên băng ghế, rõ ràng tin tức này thực sự tác động đến ông quá lớn.
Trần Bắc Hoàng thấy ông cụ Trần im lặng hồi lâu, mới khẽ thăm dò: “Ông nội…”
“Lại là nhà họ!” Viền mắt của ông cụ Trần cũng sắp nứt ra rồi, tròng mắt đỏ như máu, ông ta nhìn chằm chằm vào bãi cỏ trống trước mặt gằn giọng nói: “Con nhớ kỹ cho ông, mặc kệ ông sống hay chết, cô ta đã vào nhà họ Trần chúng ta rồi, thì sống là người nhà họ Trần, chết cũng là ma nhà họ Trần. Nếu như cùi chỏ của cô ta đã hướng ra ngoài rồi thì con phải giúp ông kéo trở vô!”
“Ông nội, ông cứ yên tâm. Con sẽ xử lý chuyện này thật ổn thỏa.” Trần Bắc Hoàng nghe được lời này của ông cụ Trần, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, hưng phấn nói,
Hổ chết chẳng hết vằn, cho dù ông cụ Trần có thế nào đi nữa, chỉ cần ông ta không chết thì ổng vẫn còn sức ảnh hưởng. Mấy người bạn chiến đấu, cấp dưới cũ của ông không thể không đắn đo. Bây giờ Trần Bắc Hoàng lại được ông cụ mở lời, cho nên anh ta càng tự tin sau này anh ta làm chuyện gì cũng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
“Người của nhà họ Lưu quá kiêu ngạo, nếu ông không ra oai, lẽ nào bọn họ cho rằng Trần Chính Nam ông đã chết rồi sao?” Ông cụ Trần nghiến răng gằn từng chữ.
Sắc trời đột nhiên tối lại, xa xa mây đen tụ lại thành từng đám lớn, kéo đến rợp trời khu ngoại ô Yến Kinh. Trên bầu trời sấm chấp không ngừng, giống như hàng ngàn ngàn vạn thiên binh thiên tướng đang kéo xuống.
… …
“Ba à, ba đừng ầm ĩ với dì nữa, chúng ta về nhà được không?” Cô bé Ly Ly chờ mãi nhưng thấy Lâm Sáng và Hạ Thanh Thanh vẫn loay hoay với chuyện đôi tay, thế là cô bé ngoác miệng ra khóc òa lên nói với Lâm Sáng.
Lâm Sáng vừa nghe được tiếng khóc này, đầu anh như phình ra. Từ nhỏ anh đã sống trên núi, yên tĩnh quen rồi. Tiếng khóc của đứa bé đối với anh mà nói là tiếng ồn khủng bố nhất trên đời, hơn nữa đứa bé này mở miệng là gọi ba, ngậm miệng cũng gọi ba, càng khiến đầu anh to gấp mấy lần.
“Chú không phải là ba của cháu. Người bạn nhỏ, cháu thấy thế này được không, chú sẽ dẫn cháu đi tìm mẹ, đợi tìm được mẹ cháu rồi thì cháu sẽ biết được rốt cuộc ba của cháu đang ở nơi nào?” Lâm Sáng đã có bài học bị Hạ Thanh Thanh khinh bỉ trước đó cho nên bây giờ nói chuyện cũng dè dặt hơn, anh nhìn cô bé dịu dàng nói.
Nhưng mà cô bé này lại hoàn toàn không mắc bẫy, vừa nghe Lâm Sáng nói xong lời này, đã khóc lóc om sòm nói: “Mẹ đã nói ba chính là ba của con, tại sao ba không muốn ở chung với mẹ và con chứ?”
Lâm Sáng hoàn toàn á khẩu. Một đứa bé trắng mềm mập mạp đứng trước mặt, anh đánh cũng không được, mắng cũng chẳng xong, hơn nữa bên cạnh còn có một lão phật gia đang đứng sờ sờ ra đấy, bản thân anh càng không thể rat ay độc ác được.
Tiếng khóc chói tai khiến cho tâm trạng của Lâm Sáng cũng bắt đầu từ giận dữ, chậm rãi trở thành ngột ngạt, cuối cùng là cảm thấy tội nghiệp bản thân.
Lâm Sáng cắn răng, đôi mắt đẫm nước mắt nhìn cô bé và Hạ Thanh Thanh, khổ sở nói: “Bà cô, hai bà cô, bà cô nhỏ, cháu nín một chút được không? Cháu dẫn chú đi tìm mẹ cháu trước đã. Còn bà cô lớn em đừng liếc anh như vậy. Anh mới chừng này tuổi sao có thể sinh ra một khuê nữ lớn thế này được chứ?”