CHƯƠNG 51: BARBAPAPA
“Thằng nhóc Nước T có bản lĩnh thì chúng ta đấu lại một lần nữa ở cuộc thi tướng số thế giới. Đến lúc đó cao thủ của dân tộc Nước H chúng tôi sẽ để cho cậu nhìn thấy cái gì mới gọi là tướng số thật sự!” Lý Thuận Tản bị quản lý thành phố tóm lên xe, quay đầu dữ tợn nhìn Lâm Sáng hét lên.
Lâm Sáng khẽ mỉm cười, khoát tay nói: “Về nhà ăn đồ chua nhiều một chút, tạm biệt không tiễn, Smecta!”
Lâm Sáng mỉm cười dẫn Hạ Thanh Thanh rời khỏi tiệm xem tướng của người nước H. Tuy chuyện này gặp nhiều trắc trở nhưng dù sao cũng đổi được nụ cười của người đẹp, tính ra cũng đáng giá. Hơn nữa chuyện này còn khí phách hơn việc U Vương phóng hỏa hý chư hầu nhằm đổi nụ cười của Bao Tự nhiều.
Lâm Sáng và Hạ Thanh Thanh đang muốn đi tiếp xuống phố nhưng lại nghe được phía sau có người hô to: “Chàng trai trẻ, đại sư, chờ một chút!”
Hạ Thanh Thanh quay đầu nhìn lại, hóa ra là ông cụ ở trong quán xem tướng lúc nãy. Lúc này ông ta đang đuổi theo Lâm Sáng và Hạ Thanh Thanh.
“Đại sư, vừa nãy ngài đã giúp tôi xem chuyện học hành của cháu trai tôi, tôi còn chưa kịp hậu tạ ngài sao ngài lại rời đi như thế?” Ông cụ thở hồng hộc nhìn Lâm Sáng nói.
Lâm Sáng khoát tay cười nói: “Cụ à, chúng ta đều là người Nước T, nên giúp đỡ lẫn nhau. Nếu cụ lại gọi cháu là đại sư nữa thì cháu sẽ giận thật đấy.”
Tuy được người khác gọi là đại sư nghe rất sướng tai nhưng bị một người đáng tuổi ông nội gọi mình như vậy, Lâm Sáng vẫn cảm thấy hơi lúng túng.
“Được, vậy tôi không gọi cậu là đại sư nữa.” Ông cụ nhếch miệng cười to, hỏi tiếp: “Chàng trai, không biết đạo trường của cậu ở đâu? Mấy người bạn của tôi cũng thường xuyên gặp chuyện phiền phức. Cậu nói cho tôi biết chỗ của cậu để sau này tôi dễ giới thiệu cho bọn họ đi tìm cậu.”
Lâm Sáng lắc đầu cười gượng nói: “Cụ à, cháu không có mở đạo trường, chỉ là cháu hơi yêu thích tướng số mà thôi.”
“Không có đạo trường, vậy cậu có thể cho tôi biết cậu ở đâu không? Nếu bạn tôi có chuyện gì gấp thì tìm cậu cũng dễ hơn.” Ông cụ vừa nghe Lâm Sáng nói không có mở quán xem tướng thì hơi tiếc nuối nói.
Lâm Sáng mỉm cười nhưng không nói chỗ ở của mình ra mà chỉ lịch sự trả lời: “Ông cụ, giống như những gì cháu nói lúc nãy, chuyện học hành này không nên ép buộc, chỉ cần cháu cụ thích thì thành tích mới tiến bộ được. Cụ cũng đừng quá sốt ruột, mấy đứa bé ở độ tuổi này thường có tâm lý phản nghịch, nói không chừng sự lo lắng của cụ sẽ có kết quả hoàn toàn ngược lại đấy.”
Ông cụ nghe Lâm Sáng nói vậy cũng chỉ biết thở dài, không nói thêm gì nữa. Tuy giáo dục trong nước đã có cải cách nhưng vẫn dựa theo hệ thống thi cử tính điểm. Nếu không có thành tích tốt thì thật sự sau này sẽ khó tìm được công việc tốt. Còn bản thân ông làm sao không hiểu đạo lý “già néo đứt dây” này được chứ? Chỉ là ông không có cách nào thay đổi tình trạng hiện nay được cho nên chỉ có thể kỳ vọng cháu trai mình học giỏi hơn thôi.
“Ông cụ, ông là một quân nhân, ông càng hiểu đại nghĩa dân tộc nhiều hơn cháu. Chuyện hôm nay ông thử nghĩ xem, hòa thượng nước ngoài tụng kinh chưa chắc đã hay hơn người trong nước chúng ta, sau này nếu có những chuyện liên quan đến tướng số thì ông hãy tìm mấy người trong nước kia nói không chừng càng tốt hơn.” Sau khi Lâm Sáng do dự một hồi vẫn là nói vài lời khuyên lơn ông cụ.
Ông cụ thở dài, không tiếp lời, Lâm Sáng mỉm cười nói: “Cụ à, võ thuật truyền thống nước T mãi mãi là võ thuật truyền thống nước T, cho dù đi thế nào đi nữa cũng không phải là thứ mà bọn mọi rợ, đạo chích có thể so sánh được!”
Ông cụ bị lời này của Lâm Sáng làm cho nghẹn họng. Ông ta vốn xuất thân từ quân nhân, đã từng tham gia chiến đấu, có tình yêu nước, yêu dân tộc nồng nàn. Lời này của Lâm Sáng khiến ông cảm thấy trái tim vắng vẻ bấy lâu trong cơ thể mình dường như đang dâng trào và đập mãnh liệt như khi còn trẻ.
Hạ Thanh Thanh vẫn không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn người đàn ông trước mặt này, quần áo đơn giản, gương mặt tuấn tú, giống như một sinh viên đến từ vùng sông nước Giang Nam.
Chỉ là một người đàn ông trẻ như vậy nhưng lại có một trái tim cuộn trào mãnh liệt.
Mấy lời anh nói lúc tranh luận với Lý Thuận Tản kia lúc này vẫn vang lên trong đầu cô nhất là câu nói “Tướng số là của người nước T” kia càng như mũi dao sắc bén, cực kỳ sắc bén, ghim vào lòng cô.
Trong lúc nói cười đã tác thành đôi lứa.
Chỉ một cái phất tay đã giải quyết tâm bệnh của ông cụ.
Chỉ với mấy lời đã khiến cho kẻ có ý đồ mạt sát người Nước T suy sụp tinh thần, đây là khí phách anh hùng cỡ nào.
Nền văn minh nước T đã được truyền thừa qua hàng ngàn năm, tướng số càng là từ Hà Đồ Lạc Thư cho đến bói quẻ, tiếp đó là tới Văn Vương sáu mươi bốn quẻ, sau đó phát triển tới phong thủy, tầm long điểm huyệt, chiêm tinh, ma y (áo tang), giải mộng, tất cả những thứ này làm sao có thể xóa nhòa trong lòng người Nước T cho được? Chỉ là những năm gần đây, đã từ từ mai một.
Hạ Thanh Thanh nhìn người đàn ông bên cạnh trong lòng cô bỗng nhiên có một cảm giác kỳ lạ. Có lẽ người đàn ông này một ngày nào đó sẽ thật sự thay đổi được cục diện hôm nay, để truyền thừa tướng số của Nước T thống trị đỉnh tướng cao thế giới lần nữa, sẽ lại làm cho tướng số tỏa sáng rực rỡ một lần nữa.
Cảm giác này rất khác thường, giống như năm đó cô gặp Trần Nam Vũ lần đầu tiên. Lời nói hờ hững nhưng lại khiến trái tim cô sôi trào mãnh liệt, tựa như gió xuân tháng ba đủ để mở cửa trái tim đóng chặt của cô, đánh tan lớp tuyết đọng ngàn năm dưới lòng sông lạnh lẽo.
Hạ Thanh Thanh sững sờ phát hiện ra người đàn ông này đã mở ra được khe hở nhỏ trong cánh cửa lòng mà cô tìm đủ mọi cách khóa chặt, tuy chỉ là khe hở rất nhỏ nhưng một đốm lửa nhỏ cũng có thể cháy cả thảo nguyên.
Hạ Thanh Thanh đột nhiên hơi sợ hãi, cô sợ sau này sẽ yêu Lâm Sáng, không thể rời bỏ Lâm Sáng đúng như lời anh nói.
“Chàng trai, cậu nói hay lắm. Sau này tôi trở về sẽ nói với mấy người bạn già của tôi, cầu người không bằng cầu bản thân. Chúng ta cũng bắt đầu học tướng số, tôi còn không tin người Nước T của chúng ta sẽ thua đám người kia!” Ông lão nhìn Lâm Sáng cười sang sảng nói.
Lâm Sáng nhìn ông cụ kia đi qua đầu đường trong lòng anh cảm thấy hơi vui mừng. Những năm qua quả thật tướng số sa sút rõ rệt, nếu chuyện này có thể dấy lên làn sóng học tướng số thì cũng là một hiện tượng tốt.
“Anh sẽ đi tham gia thi đấu tướng số thế giới chứ?” Hạ Thanh Thanh nhìn Lâm Sáng nghẹ giọng hỏi.
Lâm Sáng gật đầu, khẽ cười nói: “Chúng ta muốn chứng minh tướng số là của chúng ta, thì phải lấy chút gì đó ra cho bọn họ thấy, như vậy mới có thể khiến bọn họ phục sát đất được. Tuy Lý Thuận Tản kia là học “Giảm Man Kinh” nhưng nếu nói một câu thật lòng thì trình độ thuật tướng số của anh ta so với đám lừa bịp được gọi là thuật sĩ giang hồ trong nước ta mạnh hơn một ít!”
“Bọn họ muốn xin chứng nhận thuật tướng số là di sản văn hóa, vậy thì chúng ta sẽ chứng minh cho bọn họ thấy thuật tướng số tốt nhất trên thế giới này không phải là ở Nước H, mà là ở Nước T, hơn nữa thứ mà bọn họ học được chẳng quả là một ít da lông. Đến lúc đó trước vô số người và giới truyền thông, chúng ta sẽ khiến cho bọn họ thừa nhận chuyện này, như vậy chơi mới vui!” Lâm Sáng cười híp mắt nói, hoàn toàn không xem bọn Nước H kia là đối thủ.
Hạ Thanh Thanh hơi suy nghĩ, dường như trước mặt người đàn ông có trái tim mạnh mẽ này chưa bao giờ có chuyện gì đánh đổ được anh.
“Sao thế? Em lo lắng cho anh à? Vậy anh có thể hiểu rằng anh đã thành công bước một bước đầu tiên vào cánh cửa trái tim em?” Lâm Sáng thấy Hạ Thanh Thanh không nói lời nào, bèn cười trêu cô.
Hạ Thanh Thanh càng im lặng hơn, dưới một trái tim mạnh mẽ như vậy, quả nhiên là một lớp da mặt dày như cao su trộn lẫn với thép.
“Mày muốn chơi hiểm, tao sẽ chơi hiểm với mày, để tao xem thử có chơi chết mày không?” Tần Chước trên miệng ngậm thuốc lá ngồi trong chiếc xe Toyota bá đạo đậu bên kia đường, híp mắt cười vặn vẹo nhìn Lâm Sáng nói.
Tần Chước xoay người khoát tay nhìn thiếu phụ xinh đẹp bên cạnh, cười gằn nói: “Còn không mau bảo con gái của cô qua đó, chẳng lẽ muốn tôi đưa hết chuyện của chồng cô ra cho cả thế giới biết sao?”
Thiếu phụ xinh ngân ngấn nước mắt, cắn răng chỉ vào Lâm Sáng đang ở bên ngoài xe, sau đó nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ mặt mày xinh như họa ở bên cạnh nói nhỏ mấy câu.
Tần Chước thấy cô gái kia đi ra khỏi xe, anh ta nhịn không được cất tiếng cười to, móc điện thoại từ trong áo ra sau đó vứt tàn thuốc ra ngoài cửa sổ xe, bấm số cười nói: “Bắc Hoàng, cậu có biết tôi làm cách nào trừng trị thằng nhóc kia không?”
Trần Bắc Hoàng ở đầu điện thoại kia liếc nhìn thư ký nhỏ đang quỳ trước mặt anh ta giúp anh ta “xử lý” chuyện kia, cười khẩy nói: “Trừng trị thế nào?”
“Cậu chờ đó, tôi sẽ chia video thành từng clip nhỏ gửi cho cậu!” Tần Chước vừa nói vừa không nhịn được cười, nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó lấy điện thoại ra bắt đầu quay lại hình ảnh đang xảy ra bên ngoài xe. Người phụ nữ trẻ quyến rũ trong xe nhìn thấy dáng vẻ của Tần Chước, đưa tay lên lau nước mắt trên mặt, mơ hồ nhìn về phía trước.
Lâm Sáng thấy vẻ mặt đỏ rực của Hạ Thanh Thanh, ý cười trên khóe miệng sâu hơn, thấy được biểu cảm trên khuôn mặt cô, anh càng thêm xác định anh đang chậm rãi chạm vào tim cô.
“Ba à, dì xinh đẹp bên cạnh ba là ai thế?” Bỗng nhiên bên cạnh Lâm Sáng truyền đến giọng nói trẻ con non nớt.
Lâm Sáng ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy một bé gái nhỏ mặt mày xinh đẹp trên tay ôm gấu Teddy màu nâu đang đứng sau lưng anh. Cô bé ăn mặc rất giản dị, áo sơ mi ngắn tay màu trắng, khuôn mặt non mềm ửng hồng dưới ánh mặt trời, thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp.
“Nhóc à, cháu muốn tìm người sao?”
Bất kể là ai, chỉ cần nhìn thấy một cô bé trắng trẻo xinh đẹp thế này thì trong lòng đều sẽ không cảm thấy bị làm phiền, ngược lại sẽ đối xử rất nhẹ nhàng với bé. Lâm Sáng cũng thế, sau khi nhìn thấy cô bé, anh cũng dịu dàng hỏi.
“Ba à, sao ba lại không biết con chứ? Con là Ly Ly đây!” Cô bé vừa nghe được lời của Lâm Sáng nói, nhất thời vành mắt đỏ hoe, nước mắt như hạt đậu bắt đầu xoành xoạch rơi xuống.
Hạ Thanh Thanh cũng bị sự cố bất thình lình này dọa sợ, cô nhìn Lâm Sáng nhẹ giọng nói: “Đây là con gái của anh?”
“Bản thân anh còn không biết mình có đứa con gái như vậy nữa đấy!” Lâm Sáng cũng cực kỳ ngạc nhiên, vội vàng lật lại danh sách những người phụ nữ đã từng bước qua cuộc đời anh, nhưng vẫn không tìm ra được hình ảnh nào trùng khớp, bèn lắc đầu nói.
Cô bé vừa nghe Lâm Sáng nói vậy thì khóc càng dữ dội hơn, vừa dụi mắt vừa nói: “Ba à, ba đã tìm được dì xinh đẹp rồi nên mới không cần con và mẹ nữa phải không? Sau này ba sẽ không còn là Barbapapa của con nữa rồi!”