Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thầy xem bói phong lưu

CHƯƠNG 39: GỌI HỒN
Yên tĩnh, yên tĩnh một cách đáng sợ, chỉ có tiếng xào xạc khi gió thổi qua ngọn cây.
Không ai nói chuyện, thậm chí họ có thể nghe được tiếng thở của từng người, lúc này đây giống như bị điểm huyệt, thời gian hoàn toàn ngừng lại.
Tầm mắt mọi người đều nhìn chằm chằm Lâm Sáng, chờ đợi thái độ tiếp theo của hắn.
“Nói đến mức này rồi, nếu tôi từ chối cũng không phải.” Lâm Sáng cười tủm tỉm nhìn Hạ Thanh Thanh: “Tôi chỉ có thể cố gắng thử một lần.”
“Chỉ cần anh có thể tìm được hài cốt của Nam Vũ, dù anh đưa ra yêu cầu gì tôi cũng sẽ đồng ý.” Trên mặt Hạ Thanh Thanh thoáng nét kích động ửng hồng.
Giọng nói run run.
Ở Nước T hay có cách nói như thế này, người chết tha hương hoặc là không tìm được thi thể, thì hồn phách cũng sẽ như thi thể của hắn, vẫn tiếp tụ tha hương hoặc là ở nơi chết vội, chịu khổ sở vô tận. Cũng không thể hưởng thụ thờ phụng khói hương, cũng không có cơ hội đầu thai chuyển thế, chỉ có thể ở lại mãi mãi, cô đơn một mình.
Quan trọng nhất là, sống không thể cùng giường, chết không chung một mộ, đây mới là nỗi giày vò lớn nhất của Hạ Thanh Thanh. Có thể tìm được hài cốt của Trần Nam Vũ là mong muốn cuối cùng để cô sống tiếp, chỉ mong nhường ấy, cô cũng không dám hy vọng xa vời, giờ thấy Lâm Sáng vẫy tay một cái là có thể dẫn sát nhập thể, hơn nữa nghe hắn nói mình có thể giúp cô, Hạ Thanh Thanh nhất thời kích động.
“Chuyện này đợi sau khi tìm được đã.” Lâm Sáng đẩy bàn tay nhỏ của Hạ Thanh Thanh đang nắm chặt cánh tay mình ra, hắn nói tiếp: “Tôi cần di vật khi còn sống của chồng cô, dùng để giúp xác định vị trí hiện tại của anh ta.”
Lúc này Hạ Thanh Thanh đã hoàn toàn rối loạn, đâu còn dáng vẻ lạnh lùng từ chối ngăn cách người ta xa ngàn dặm như lúc bình thường, cô nhìn Lâm Sáng như cầu khẩn rồi cởi một sợi dây buộc tóc màu đỏ trên cổ xuống, cẩn thận đặt vào tay Lâm Sáng, cô nhẹ nhàng nói: “Đây là món đồ cuối cùng Nam Vũ để lại cho tôi, là phần tóc lần đầu tiên anh ấy cắt sau khi được sinh ra.”
Nghe đồ mà Hạ Thanh Thanh đưa tới chính là tóc máu, Lâm Sáng tỏ vẻ vui mừng.
Tóc máu là đoạn tóc được cắt sau khi em bé rời khỏi bụng mẹ. Tóc này mọc ngay khi còn ở trong phôi thai, có linh khí thần tiên, cũng là đồ mang năng lực đầu tiên thai nghén của con người. Nếu dùng để tìm kiếm hài cốt thì quả thật bỏ công thì ít mà hiệu quả thì nhiều.
“Có máu hay gì đó không?” Sau khi Lâm Sáng trầm ngâm một chút rồi trầm giọng hỏi.
Hạ Thanh Thanh lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Vốn còn giữ một ít, nhưng vì tìm kiếm hài cốt của anh ấy, trước đây tôi từng tìm mấy người giúp đỡ đoán địa điểm cho nên đã dùng hết cả rồi, giờ chỉ còn lại mỗi thứ này.”
Lâm Sáng lắc đầu, cười khổ. Cô Hạ Thanh Thanh này sốt ruột tìm chồng, chắc lại gặp đúng mấy tên Quỷ tương trên giang hồ rồi.
Cái gọi là Quỷ tương, đó là thầy tướng có thể triệu hồi hồn phách của thân nhân đã mất để nói chuyện với người thân còn sống. Quỷ tương chủ yếu sống nhờ vào “Quan vong”. Quan vong là một thuật ngữ trong nghề, cũng có ý là chiêu hồn.
Nếu nói quỷ tương là một loại tướng thuật, thì chi bằng gọi đó là mánh khóe lừa bịp thì đúng hơn. Bình thường Quỷ tương phải cần bốn, năm người phối hợp, họ lợi dụng những người phụ nữ hiểu biết về cắt giấy. Trước đây hầu như người phụ nữ nào cũng sẽ biết thêu hoa họ sẽ dán giấy thêu lên, sau đó lấy chỉ màu để thêu lên. Mà thiết kế rập giấy liên quan đến nghệ thuật cắt giấy, không phải ai cũng biết, và “Quỷ tương” là người có khả năng này.
Đồng bọn của hắn sẽ đi tìm hiểu người nhà ai chết, cấu kết với gia đình người chết. Sau đó báo tình huống cho đồng bọn, rồi đồng bọn lại tìm tới cửa “quan vong” cho nhà này. Bởi vì trước đó đã tìm hiểu, cho nên những lời mà “quỷ tương” nói ra đều vô cùng chuẩn xác.
“Quỷ tương” tự xưng là “linh cáp” có thể báo trước tương lai, hiểu rõ quá khứ, có thể làm được những chuyện mà con người không thể. Tất cả đều là chuyện ma quỷ gạt người. Còn việc bụng có thể nói chuyện thật ra chính là “phúc ngữ”, trước khi luyện tập “phúc ngữ” thì phải tập nín thở, không dùng cổ họng để phát ra âm thanh, qua một thời gian dài luyện tập, âm khi nín thở sẽ khiến ổ bụng động đậy và cộng hưởng, từ đó tạo ra âm thanh như tiếng nói.
Tuy nhiên, những năm qua, với sự truyền bá kiến thức khoa học văn hóa và động thái từ một số quốc gia, cho nên những quỷ tương tung hoành trong nước trước kia cũng mai danh ẩn tích, tuy vậy vẫn có một nhóm người sinh sống.
Lâm Sáng có thể kết luận, nhất định là Hạ Thanh Thanh tuyệt vọng quá nên cái gì cũng muốn thử, gặp được tàn dư môn phái của Quỷ tương rồi lại bị những người này làm cho dao động, giao hết những vật có thể giúp chiêu hồn mà cô ta có.
“Mọi người lui qua một bên, tôi muốn bày trận thế chiêu hôn từ tóc máu tiên thiên này, từ đó tìm ra vị trí của thi hài.” Lâm Sáng nhìn lướt qua ba người bên cạnh, lạnh lùng nói.
“Lâm Sáng, em cẩn thận một chút, đừng cố quá.” Lưu Kim Thiên lùi về sau mấy bước rồi mới dặn dò Lâm Sáng một câu. Lâm Sáng gật đầu, nhẹ đáp: “Em biết, anh cứ yên tâm.”
Người có ba hồn bảy vía, đó chính là vị trí bản mệnh tinh thần của con người. Người sống trên đời, hồn phách phụ thuộc vào thân thể, nhưng sau khi chết, vong hồn lại ở lại nơi đã tử vong, khó có thể quay về. Lâm Sáng sử dụng pháp thuật, vốn là chiêu hồn thuật của phái Thiên Tướng, và tham khảo thêm một số pháp môn của Sở Vu.
Ở trong Sở Từ có bài Chiêu hồn, đây là bài mà Tống Ngọc dùng để triệu hồi hồn phách của lão sư Khuất Nguyên. Nhưng mà trong đó có một số thủ đoạn Sở Vu, phái Thiên Tướng kết hợp với Sở Vu, muốn mời hồn phách thì cần các đồ dùng bên người khi còn sống, thông qua những món đồ này để tạo nên âm dương cộng hưởng, do đó có thể tính được cụ thể vị trí của thi hài.
Nhìn lướt qua tóc máu trong tay, Lâm Sáng đi tới cạnh một tảng đá lớn, để tóc máu trong tay lên phía trên, sau đó ngón tay hắn đặt lên môi cắn một cái, lấy máu vẽ hình trên tảng đá.
Tốc độ vẽ trên tay Lâm Sáng rất chậm, mỗi nét một trận, dường như hắn dùng hết sức lực toàn thân, thậm chí trên trán còn đổ mồ hôi hột. Bình thường vẽ bùa dùng chu sa là được, nhưng vẫn không sánh được với máu tươi âm dương sung mãn để điều hòa khí đông tây. Trần Nam Vũ đã chết từ lâu, chỉ có bùa chú này mới có công hiệu mạnh nhất, cho nên phải thử một lần.
“Không biết thứ mà lão già giao cho mình có hữu dụng không.” Sau khi Lâm Sáng khó khăn vẽ nó xong, hắn lau mồ hồi trên trán, đặt mông ngồi xuống đất. Vẽ bùa không chỉ là cách kiếm sống mà còn là một việc chân tay, tinh khí thần tập trung cao độ, mỗi bùa chú đều tốn một nửa khí lực của hắn.
Phương pháp chiêu hồn mà Lâm Sáng sử dụng này là một loại pháp môn được ghi lại trong Tinh khí quan hình quyết của đạo sĩ già, dùng máu tươi của người để làm mồi, và cần đồ vật của người chết, sau đó dựa nào những thay đổi trên bùa chú để có thể tìm ra vị trí người tử vong.
Lâm Sáng nhìn lướt qua bùa chú đã vẽ xong trên đá, thu lại vẻ mặt bất cần đời, hắn trầm mặc trong chốc lát, ngồi trước tảng đá, yên lặng tụng Cao thượng ngọc hoàng bản hành tập kinh, sau khi im lặng tụng được ba lần, hắn mới từ từ đứng dậy.
Hạ Thanh Thanh thấy Lâm Sáng đứng lên thì vội vàng chạy tới, vẻ mặt mong đợi nhìn Lâm Sáng, từ tốn hỏi: “Lâm đại sư, sao rồi? Có hy vọng không?”
Mấy năm qua Hạ Thanh Thanh tìm không ít thầy tướng giúp đỡ tìm thi hài của Trần Nam Vũ, nhưng đa số họ vừa tới là bắt đầu dọa người, có khi hỏi dò một phen rồi tỏ vẻ không thể cố gắng được, cho nên bây giờ Lâm Sáng giống như một cọng cỏ cuối cùng, cô phải cố gắng giữ chặt lấy.
Lâm Sáng khoát tay, chuyện chiêu hồn đâu có dễ dàng làm được trong thời gian ngắn như vậy. Hắn chưa kịp mở miệng, dưới chân đã mềm nhũn đi, cả người té nhào vào lòng Hạ Thanh Thanh. Đầu hắn cảm giác được một nơi mềm mại, co giãn tốt, tuyệt vô cùng, đây là kết luận đầu tiên trong đầu Lâm Sáng khi ngã xuống.
Cũng không phải vì hắn muốn chiếm tiện nghi của Hạ Thanh Thanh, mà là vì vẽ bùa chú chiêu hồn là một chuyện tiêu hao nguyên khí vô cùng, cho nên chân tay mới uể oải đến vậy.
Nhưng mà Lưu Kim Thiên đứng nhìn bên cạnh thì lại thấy, Lâm Sáng đang lợi dụng Hạ Thanh Thanh một cách trần trụi, nhìn đầu của Lâm Sáng để lên nơi nhấp nhô của Hạ Thanh Thanh, Lưu Kim Thiên cảm khái vô cùng. Người so sánh với người làm người ta tức chết, nếu là ai đó mong muốn có thể vuốt ve âu yếm Hạ Thanh Thanh mà nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Sáng bây giờ, có khi sẽ muốn chém chết thằng nhóc này đó.
Lưu Kim Thiên chỉ lo cảm khái mà không hề nhìn thấy Thượng Quan Yên Yên đứng bên cạnh toát lên vẻ ghen tị trong đáy mắt, hình như cô ta đã xem Hạ Thanh Thanh lúng túng ôm lấy Lâm Sáng thành kẻ địch của mình.
Không dễ dàng gì mới đỡ được Lâm Sáng đang mềm nhũn lên xe, ba người nhìn thấy sắc mặt Lâm Sáng tái nhợt và mồ hôi ướt trán, họ mới xác nhận được hành động của hắn vừa nãy không phải là cố ý. Sau một thoáng trầm mặc, Hạ Thanh Thanh nhẹ giọng nói: “Lâm đại sư, không biết bao lâu nữa mới có tin tức.”
Từ sắc mặt của Hạ Thanh Thanh là thấy, rõ ràng cô đã quen với thủ đoạn mau lẹ của mấy Quỷ tương, chỉ cần tiền vừa vào ví thì họ sẽ thao thao bất tuyệt về chuyện liên quan đến những người đã mất.
Còn tướng thuật thì phải mất một thời gian mới có kết quả khi chiêu hồn, không riêng việc vẽ bùa chú, thậm chí có lúc còn phải lên pháp đàn. Nhưng mà tìm ra người chết ở nơi nào thì cần hành động chậm rãi, ưu sầu không giải quyết được gì, lo lắng trong lòng ngày ngày càng thêm bệnh, từ đó sẽ trở nên không tin tưởng vào thầy tướng nữa. Cho nên tin vào lời giải thích của mấy Quỷ tương kia cũng thuận tiện hơn.
Hơn nữa, nhịp điệu cuộc sống bây giờ càng lúc càng nhanh, mọi người đã quen sinh hoạt nhanh chóng, cũng không chờ nổi hiệu quả chậm chạp của tướng thuật. Cho nên đây cũng là nguyên nhân chính khiến mấy năm nay tướng thuật dần dần suy yếu mà Quỷ tương lại bắt đầu phát triển.
“Khoảng ba, bốn tiếng nữa, đợi tới khi trời tối là sẽ có đầu mối.” Sau một thoáng trầm ngâm, Lâm Sáng nhẹ giọng nói. Khi hắn sử dụng pháp thuật này, lão đạo từng cân nhắc đến nhịp điệu sinh hoạt hiện tại, cho nên có phần thay đổi nó, năm xưa phải cần ba ngày, thậm chí là bảy ngay mới có thể phát huy công hiệu, sau khi kết hợp với Sở Vu, chỉ cần ba tiếng là có thể thu được kết quả.
“Được, vậy chúng ta sẽ chờ ở đây.” Hạ Thanh Thanh lau khóe mắt, run giọng nói. Từ khi Trần Nam Vũ chết đi, chưa có ngày nào cô không nhung nhớ người chồng đã mất, rốt cuộc bây giờ cũng có tin tức về thi hài người chồng quá cố, dù cho bây giờ lũ có bất ngờ ập tới, trời đất sụp đổ, cô cũng không đi.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!