CHƯƠNG 27: ĐÀO HOA KIẾP
Người phụ nữ được gọi là dì Thanh sau khi cùng Thượng Quan Yên Yên ra ngoài rồi, Lâm Sáng cũng không nói gì, chỉ im lặng suy nghĩ như lúc nãy.
Chuyện Trình Duệ làm lúc nãy đúng là do anh làm, nhưng cũng không phải anh cố ý làm, mà là bảo vật bí mật trong đầu anh đột nhiên phát huy hiệu lực. Lúc Trình Duệ vừa giơ nắm đấm qua, Lâm Sáng rõ ràng có thể cảm giác được bảo vật bí mật trong đầu mình không ngờ có hơi run lên, vì thế cố ý không có hành động gì, muốn nhìn thử xem rốt cuộc chuyện như thế nào
Chuyện tiếp theo không chỉ làm những người này bất ngờ, ngay cả Lâm Sáng là người gây ra chuyện này cũng ngơ ngác hoàn toàn. Lâm Sáng rõ ràng có thể cảm nhận được bảo vật bí mật trong đầu lộ ra một cổ âm khí, hơn nữa cổ âm khí này còn dày đặc hơn gấp mười lần cổ âm khí bị bảo vật bí mật hấp thu lúc đến nhà Trịnh Nguyên trừ ta nữa.
Âm sát ở nhà Trịnh Nguyên đã đủ kỳ quái rồi, huống chi lần này còn dày hơn gấp mười lần, Trình Duệ có phản ứng như thế cũng chẳng lạ gì. Chuyện làm Lâm Sáng kinh ngạc chính là bí mật của quyển sách cổ bảo vật bí mật này đang che giấu.
“Người đàn bà kia góa chồng hay mồ côi thì anh tạm không bàn đến nữa, chú em Lâm Sáng này, anh hỏi em một chuyện, em nhất định phải nói thật cho anh biết.” Lưu Kim Thiên thấy lm cứ ngồi yên một lúc lâu, cho là anh còn đang nghĩ đến chuyện hai người phụ nữ kia, vì vậy mở miệng nói.
Lâm Sáng thấy vẻ mặt đáng thương tội nghiệp của Lưu Kim Thiên, biết tên này vừa mở miệng ra chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì rồi, tức giận trợn mắt nhìn Lưu Kim Thiên rồi nói: “Anh họ, anh nói gì vậy. Hai anh em chúng ta là ai chứ, có chuyện gì anh cứ nói đi, để xem em có thể giúp anh được không?”
“Vậy, vậy thì, em có biết xem phong thủy không, nếu như biết, có thể sửa lại bố cục ở chỗ anh ở chút được không, thử xem có thể gọi vài cánh hoa đào đến cho anh không?” Lưu Kim Thiên nhìn Lâm Sáng ngại ngùng nói, nhìn hệt như mấy cô gái chưa lấy chồng.
“…” Lâm Sáng cạn lời luôn rồi. Anh đã xem qua tướng mạo của Lưu Kim Thiên rồi. Lông mày mảnh thẳng mà đậm, mắt dài mà sâu, hai mắt trắng đen rõ ràng, môi hồng nhuận đầy đặn, khóe mắt còn có vài đường vân nghiêng nghiêng xếch lên, những thứ này đều biểu hiện anh ta rất có duyên với phụ nữ. Hơn nữa bình thường người có tướng mạo như thế này đều sẽ đẩy đào hoa ra ngoài, chưa từng thấy người nào muốn ôm đào hoa vào người như anh ta cả.
Quan trọng nhất chính là, dạo gần đây sóng mũi của Lưu Kim Thiên không còn quá thẳng nữa, chóp mũi tròn trịa, tướng mạo này biểu hiện dạo gần đây anh làm mấy chuyện giường chiếu quá nhiều, hơn nữa còn có ràng buộc tình cảm không ít nữa.
Nhưng mà chỉ cần là người, đều sẽ có “Gian môn”. “Gian môn” chính là nơi thể hiện ân tình và tình cảm sinh hoạt, người hiểu thuật xem tướng, chính là xem biểu hiện của “Gian môn” để xem nhân duyên của một người, chẳng hạn như mắt đào hoa này nọ, đều là như thế.
Tuy rằng đào hoa cũng không phải là chuyện xấu, nhưng mà quá đầy thì tràn, đào hoa quá nhiều sẽ trở thành chuyện xấu. Lúc trước Lâm Sáng không quá chú ý, bây giờ nhìn kỹ, không ngờ phát hiện ra trên tướng mạo của Lưu Kim Thiên đã thể hiện anh ta bị đào hoa quấn thân, thậm chí không lâu sau có khả năng sẽ phát sinh sự cố vì phụ nữ. Bây giờ không ngờ còn muốn nhờ Lâm Sáng tăng cường vận đào hoa của mình, đúng là người không biết thì không sợ.
“Anh họ, em hỏi anh này, dạo gần đây có phải có vì một người phụ nữ nào đó mà tranh giành tình cảm với người khác không?” Lâm Sáng nhíu mày nhìn chằm chằm vào Lưu Kim Thiên, lạnh lùng hỏi.
“Cái… cái thứ này…”
Lưu Kim Thiên trở nên ấp a ấp úng, cái mặt già kia không ngờ còn đỏ lên. Nếu là người trong vòng hỏi câu hỏi này thì anh cũng chẳng thấy gì. Nhưng mà Lâm Sáng lại là em họ của anh ta, cũng là người thân, đi hỏi thăm vấn đề phụ nữ, cứ luôn làm anh ta cảm thấy hơi xấu hổ.
Thấy Lưu Kim Thiên mãi vẫn không trả lời, Lâm Sáng làm sao không biết anh đang nghĩ gì chứ, thở dài nói: “Tục ngữ nói rất đúng, anh em chí cốt là gì, cùng nhau vác súng, cùng nhau ngồi tù, cùng nhau chơi gái. Chúng ta không phải là chưa từng đi chơi cùng nhau, hơn nữa việc này liên quan đến tương lai sau này của anh…”
“Có chuyện này, trước khi em đến không lâu có từng quậy một trận với một thằng nhóc.” Lưu Kim Thiên vừa nghe thấy chuyện này có liên quan đến tương lai của mình, lập tức cắn răng thừa nhận, không giấu diếm nữa: “Đoạn thời gian trước trong sân có một cô gái không tệ, anh thấy rất đẹp nên cũng động lòng, vừa khéo thằng nhóc con nhà lão Hạ cũng cướp với anh, đánh qua một trận rồi.”
Lưu Kim Thiên có hơi khó hiểu nói: “Nhưng mà nói lại thì, đàn bà là đàn bà, có liên quan cọng lông gì tới tương lai của anh chứ…”
Bây giờ cũng không phải giống như mấy năm trước, trong cái vòng tròn nhỏ của bọn họ, đặc biệt là khi ra cửa tham gia tụ hội gì đó, không có một yêu tinh quyến rũ ở bên cạnh cũng sẽ ngại đi ra ngoài.
Lưu Kim Thiên biết có không ít người vào các trường đại học bao hoa hậu giảng đường này nọ, hơn nữa là đàn ông mà, luôn thích có nhiều cô gái dính mình. Mấy chữ mệnh phạm đào hoa này cứ làm cho người ta có cảm giác sẽ dính phải bốn việc vui trong đời. Hơn nữa có nhiều gái theo hơn những người trong vòng khác thì cũng là một chuyện đáng để khoe khoang. Lưu Kim Thiên vẫn luôn coi chuyện này là một chuyện kiêu ngạo.
“Anh họ, nếu như anh tin tưởng em, có số đào hoa cũng chưa chắc là chuyện tốt. Vận đào hoa của anh quá vượng thậm chí mơ hồ còn có khuynh hướng biến thành đào hoa kiếp, vì sắc đẹp mà làm tổn thương cơ thể không nói, nói không chừng còn thân bại danh liệt, thậm chí có khả năng còn liên lụy đến tiền đồ sáng rọi của anh nữa.” Lâm Sáng lắc đầu nói.
Đào hoa chính là một loại thần sát bên trong số mạng, chia là nội ngoại đào hoa, công hiệu hai loại giống nhau, nhưng may rủi lại hoàn toàn khác biệt.
Người có nội đào hoa chính là chỉ những người trên phương diện yêu đương nam nữ khác hẳn với người thường, mặc kệ là lời nói hay hành động gì đều sẽ dễ hấp dẫn người khác hơn, hôn nhân cũng sẽ vô cùng mỹ mãn. Nếu nói bình thường một chút thì nội đào hoa không khác lãng mạn bao nhiêu. Nếu như là ngoại đào hoa, có một câu tục ngữ nói rất đúng: Nam nhi gặp phải đè gãy eo, nữ nhân gặp phải ngàn người X.
Ngoài xã hội mấy chuyện vì chuyện nam nữ giết người hoặc mất sạch danh dự rất nhiều, nếu xét về mặt tướng thuật số mạng thì chính là số mạng dính phải ngoại đào hoa.
Đào hoa trên người Lưu Kim Thiên thật ra là nội đào hoa, nhưng mà bởi vì một nguyên nhân nào đó, không ngờ đang chậm rãi chuyển thành ngoại đào hoa. Tuy rằng nói tạm thời có khả năng chỉ vì phụ nữ mà chịu chút thiệt thòi, nhưng mà lâu dài sau này, thể lực không tốt là chuyện nhỏ, bởi vì mấy chuyện làm tình mà mất sạch danh dự, thậm chí rước lấy họa sát thân mới là nghiêm trọng nhất.
“Em họ… Không… Lâm đại sư, em nói coi anh phải làm gì đây?”
Nghe Lâm Sáng nói xong, lúc này Lưu Kim Thiên đã bị hù đến choáng váng rồi. Cẩn thận suy nghĩ lại một chút, trong khoảng thời gian này chính anh đã dây dưa không rõ với không ít cô gái, đúng là thể lực có hơi yếu rồi. Hơn nữa còn ầm ĩ không vui với mấy người bạn đang chơi thân. Chỉ là đám phụ nữ kia dù sao cũng là mấy người phụ nữ xinh đẹp có tiếng, nếu như anh đột nhiên chia tay, nói không chừng sẽ bị người ta bàn tán là không được, như vậy cũng không ổn.
“Làm sao à, trước tiên tháo ba cái món đồ bằng đá phù dung đang đeo trên người anh xuống đi đã?” Lâm Sáng nhìn lướt qua mới trang sức của Lưu Kim Thiên, vô cùng cạn lời, bĩu môi nói.
“Đá phù dung này còn gọi là phấn tinh, hoặc là thủy tinh tường vi, là thứ có thể xúc tiến tình cảm, hấp dẫn tình yêu. Nếu như tạo hình thành Tỳ Hưu thì càng sẽ có ngụ ý là tài sắc đều dẫn. Nhưng mà tạo hình của thứ anh đang đeo trên người lại là hình dây thừng, có ý buộc chặt. Đào hoa của anh vốn đã rất mạnh rồi, bây giờ còn thêm thứ này, hiệu quả càng lộ rõ hơn.” Lâm Sáng bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhìn hình dáng của thứ này thì chắc là do một người phụ nữ nào đó tặng cho Lưu Kim Thiên. Nữ tính vốn thuần âm, hơn nữa còn đưa tặng đá phù dung, càng chiêu đào hoa nhiều hơn nữa. Chỉ sợ là người tặng cho Lưu Kim Thiên vốn có ý muốn trói chặt anh ta, những mà lại hiểu sai ý trói đào hoa, chuyện này chắc cô ta cũng không ngờ đến
Lưu Kim Thiên cũng biết nghe lời, vừa nghe Lâm Sáng nói như thế, lập tức tháo cái thứ đeo trên cổ tay mình xuống, xoa thành một đống rồi ném vào trong thùng rác, làm Lâm Sáng nhìn thấy mà cạn lời. Tuy rằng nói thứ này mang theo bên người không có ích lợi gì, nhưng tốt xấu gì cũng là bỏ tiền mua về mà, tiện tay quăng đi như vậy không phải giày xéo đồ vật sao?
“Có phải chỉ cần ném cái thứ này đi thì ngoại đào hoa của anh sẽ biến thành nội đào hoa, sau này sẽ không có gì xảy ra nữa đúng không?” Lưu Kim Thiên quang đá phù dung đi rồi, tội nghiệp nhìn Lâm Sáng hỏi. Anh ta thật sự bị lời nói của Lâm Sáng dọa rồi, sợ mình thật sự cứ như vậy mãi, có một ngày sẽ rước lấy các loại tình thù này nọ nữa.
Tuy rằng cậu hai Lưu anh đây không sợ mấy chuyện này, nhưng mà sẽ làm danh tiếng mất sạch, sau này mặc kệ anh vào con đường quân đội hay chính trị đều phải cõng theo cái danh tiếng lạm tình không nên thân theo.
“Sao có thể đơn giản như vậy chứ, việc này phức tạp đó, không nói cái khác, trước tiên phải cải thiện lại chỗ ở của anh chút đã. Em thấy ngòai đào hoa trên người anh có liên quan rất lớn đến bố cục phong thủy chỗ anh ở đó.” Lâm Sáng có hơi xấu hổ nhìn Lưu Kim Thiên.