"Ai...cho em đi"
"Em không được đi"
Uyên Khanh ngẩn ngơ, bị Minh Khang kéo ngược xuống giường, cô trợn mắt, hoảng loạn tột cùng, chẳng lẽ âm mưu của cô đã vỡ lở bị hắn biết rồi ư? Cơ thể của Uyên Khanh bị hắn siết chặt trong lòng, cô hơi rum run, nuốt một ngụm nước bọt giữ cho tâm trạng bình tĩnh.
Đang định mở miệng thì hắn thì thầm vào bên tai cô, hơi thở ấm nóng cùng mùi rượu hòa quyện vào nhau.
"Tôi không cho phép em rời khỏi tôi, không cho phép, tôi luôn yêu em mà Mộng Tĩnh"
Uyên Khanh lặng người nhíu mày, hóa ra là hắn đang nói mớ, tên khốn nạn như hắn cũng biết yêu sao? Mà cô gái Mộng Tĩnh là ai?
Uyên Khanh thở phào, nhẹ nhàng chậm rãi gỡ cánh tay của hắn ra, đứng dậy khỏi giường.
"Mộng Tĩnh? Mộng Tĩnh"
"Đừng bỏ anh"
Hắn luôn miệng gọi người phụ nữ ấy trong cơn say mê man, bất giác Uyên Khanh lại lóe lên một ý định muốn tìm người con gái có tên Mộng Tĩnh. Cô muốn dùng người này khiến Minh Khang trả giá.
Suy nghĩ trong đầu còn chưa vơi thì bỗng dưng tiếng chuông điện thoại vang lên, cô cầm lên xem thì bật cười khinh bỉ, xem Thục Y nôn nóng kia kìa? Uyên Khanh bắt máy nghe, nói địa chỉ phòng cho Thục Y đến.
Chưa được 5 phút Thục Y đã xuất hiện, cô mở cửa, lạnh lùng hướng cánh tay cất lời.
"Anh ta đang trên giường"
"Cảm ơn cô, nhất định không làm cô thất vọng"
"Chúc ngon miệng"
Dứt lời Uyên Khanh rời khỏi phòng nhường không gian riêng tư, cô hài lòng lắm, hả hê lắm, chỉ cần khiến Minh Khang đau khổ trả giá cho những tội ác của mình, chuyện gì cô cũng dám làm.
Cô bước đi xuống sảnh khách sạn, trở về nhà, trên môi vẫn hé nở nụ cười.
Tối đấy, hắn trong cơn say cùng người phụ nữ trẻ làm chuyện ân ái, bao nhiêu cảnh nóng bỏng đều được camera ghi lại rõ nét
...
Sáng hôm sau, Minh Khang nheo mắt tỉnh dậy, đau đầu khủng khiếp, hắn còn chưa biết mình đang ở nơi nào thì một giọng nói ngọt xớt từ nhà tắm.
"Anh yêu? Tỉnh rồi sao"
Hắn nghe xong trừng mắt, hướng ánh nhìn về hướng vừa phát ra tiếng nói? Đôi lông mày bỗng chốc nhăn nhúm. Khốn kiếp thật, sao cô ta lại ở đây chứ? Trên người còn quấn chiếc khăn tắm hớ hênh xộc xệch. Hắn liếc xung quanh, không sai đây chính là khách sạn, hắn cầm tấm chăn dỡ lên.
"Chết tiệt"
Hắn tức giận, lấy quần mặc vào rồi nhanh bước tiến lại chỗ người phụ nữ, hắn nghiến răng thẳng tay bóp cổ Thục Y
"Sao cô lại ở đây"
"Hụ...em..."
Thục Y khó thở, nói không thành lời, bàn tay vịn vào cánh tay hắn, nét mặt nhợt nhạt, trắng bệch Thục Y run lên sợ sệt
Minh Khanh càng mạnh tay, hắn dường như không sợ sẽ bóp chết Thục Y, lớn tiếng quát
"Nói"
"Có...một...cô gái...hụ...giúp..."
Hắn nghe đến đây cũng hiểu ai đã giúp đỡ Thục Y lên giường với hắn, đêm qua hắn chỉ đi cùng Uyên Khanh, hắn đẩy ngã Thục Y xuống sàn, cô ta hoảng hốt co ro thân thể, Thục Y không thể ngờ rằng Minh Khang lại là con người đáng sợ đến vậy
"Bẩn thỉu, cô tốt nhất nên an phận, đừng để tôi ra tay"
Dứt lời hắn mặc áo chỉnh tề lại, trước lúc rời khỏi hắn không quên gọi người đến giải quyết tránh để hậu họa về sau này, lơ đâu Thục Y mang thai con hắn.
"Nhã Uyên Khanh, tôi nhất định sẽ nghiền nát cô"