*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Na
20.
An Điềm nhớ lúc anh ôm cô vào phòng tắm là 3 giờ sáng, nhưng sau đó ngón trỏ người đàn ông cứ chuyển động khiến họ lại làm thêm một lần nữa ở trong phòng tắm.
Cô mệt đến không mắt lên nổi, nằm lên giường ngủ một lúc thì bị kêu dậy để uống canh giải rượu và sau đó họ lại tiếp tục làm. Cô nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ sát nó chuyển từ tối sang sáng, thậm chí ngay cả báo thức của điện thoại cũng vang lên.
7 giờ.
Thời điểm điện thoại vang lên, cô đang nằm ôm gối trên giường còn người đàn ông phía sau thì véo cái mông mềm của cô, cự vật không hề có hiện tượng hòa hoãn.
Hu, muốn khóc ghê.
8 giờ, người đàn ông khống chế bắn vào chỗ sâu bên trong cô, sau đó yêu chiều hôn trán cô, tinh thần thoải mái đi vào bếp nấu bữa sáng cho cô.
Lúc An Điềm tỉnh dậy thì đã 3 giờ chiều, sự dính nhớp trên người đã được lau sạch sẽ, cả người cô không có sức nằm trên giường anh. Cô đỏ mặt sờ khăn trải giường màu trắng, quả nhiên nó đã được thay cái mới.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mối quan hệ của hai người chỉ sau một đêm mà lại có thể làm ra những hành động thân mật như thế.
Nhưng, bọn họ bây giờ có được xem là bạn trai bạn gái không nhỉ?
“Nghĩ gì vậy?” Dịch Diễn đứng bên cạnh cửa, thân trên trần trụi chỉ mặc một cái quần dài màu xám, trên da có vài vết cào mờ mờ, nó nằm chủ yếu ở quanh cổ, phía sau lưng và trên cánh tay.
Ai nói chỉ có thân hình của phụ nữ mới hấp dẫn chứ, thân hình của đàn ông cũng vậy mà.
An Điềm xấu hổ nhìn chằm vào anh rồi thấy xấy hổ một cácg không giải thích được, cô vội vàng đem chăn bông trùm lên đầu mình. Nghe tiếng cười khẽ của người đàn ông, cô thẹn quá hoá giận muốn tố cáo hành vi quá đáng của anh, Dịch Diễn đứng bên mép giường đưa tay ôm cô đi tới sô pha phòng khách.
Cô nằm trong cái chăn bông, nghi hoặc nhìn anh.
Dịch Diễn đứng ở trước mặt cô, chỉ vào sô pha thấp giọng nói: “Về sau nếu em dám gạt anh chuyện gì, hoặc đi ra ngoài uống say, anh sẽ ‘chơi’ em trên sô pha này cho đến khóc luôn.”
“……!” An Điềm hít một hơi, đôi mắt xinh đẹp trợn to vì lời nói đáng sợ của anh, cuối cùng tất cả suy nghĩ của cô đều biến thành hai chữ: “Biến thái.”
Người đàn ông hừ một tiếng, không thèm để ý đến lời nói của cô.
“Nếu như em không đồng ý, anh sẽ làm em ngay bây giờ luôn.” Anh ôm người vào trong ngực, mút môi cô một cái: “Muốn không?”
21.
Tối đó dù Dịch Diễn có khuyên như thế nào thì cô gái nhỏ cũng không chịu dọn tới nhà anh ở, anh đành phải ủ rũ đưa cô về.
Lái xe đến con đường nhỏ, dừng lại trước chung cử cũ nát rồi anh mới biết tình hình kinh tế của cô vẫn chưa có cải thiện gì.
Mặc dù công việc đã chuyển sang làm chính thức, nhưng số tiền đó không đủ để ứng phó với thành phố B. Để tiết kiệm tiền thuê nhà cô đã thuê nhà ở rất xa thành phố, ngồi xe công cộng và tàu điện ngầm mất đến một tiếng rưỡi.
Ban đầu hợp đồng công ty để là có thể cho cô làm ở nhà, nhưng sau Tết Âm Lịch công ty lấy đủ loại lý do kêu cô đến công ty làm việc, vì thế ngày nào An Điềm cũng phải đi làm.
Thế mà cô gái nhỏ của anh lại không biết bản thân đang bị người ta bắt nạt.
Chỗ cô thuê nhà rất tệ, chỉ có một cái nhà nhỏ mà chủ nhà lại dùng ván chia nó thành năm cái phòng, tất cả những người thuê nhà đều xài chung một cái WC. Nghe đến đây mặt Dịch Diễn tối sầm đi, nhìn thấy có một cặp vừa hôn nhau vừa đi ngang qua bọn họ để vào phòng, anh lập tức hạ quyết tâm kêu cô gái nhỏ mau chóng thu dọn hành lý rời khỏi chỗ này.
“Nhưng mà, sống ở đây 3 tháng mới có thể lấy lại được tiền đặt cọc.” An Điềm thấp thỏm bất an nhìn anh.
“Tiền đặt cọc bao nhiêu?” Dịch Diễn đè nén cơn tức giận lại hỏi.
“Một ngàn.”
Dịch Diễn tức đến bật cười, anh nhẹ nhàng nhéo gương mặt cô, sau đó cong lưng thấp giọng nói: “Anh cho em một ngàn, em đến chỗ anh ở có được không?”
“Nhưng, nhưng mà……” Cô gái nhỏ lập tức phản bác lại, Dịch Diễn kiên nhẫn nghe cô nói: “Nhưng mà đâu có ai vừa mới yêu nhau đã sống chung với nhau rồi?”
Anh nheo mắt, trong giọng nói của An Điềm thể hiện rõ sự bất an, hình như cho đến bây giờ cô gái nhỏ vẫn chưa nhận ra anh đang nghiêm túc với cô.
“An Điềm.” Dịch Diễn nhìn dáng vẻ đáng thương đến sắp khóc nhè kia, anh tsk một tiếng đưa tay xoa đầu cô, chậm rãi giải thích với cô: “Anh đối với em là thấy sắc nảy lòng tham, cũng đối với em là nhớ mãi không quên. Hiện tại vất vả lắm mới bắt được em, anh không định sẽ thả em đâu, hơn nữa……”
An Điềm hít cái mũi, ngoan ngoãn ngẩng đầu.
Hầu kết người đàn ông chuyển động, cuối cùng anh nhỏ giọng nói một câu: “Anh muốn lấy kết hôn làm tiền đề để kết giao với em, em có nguyện ý không?”
Mũi cô trở nên chua xót, cô nhào vào trong ngực anh dùng sức gật đầu.
22.
Tiền đặt cọc kia đương nhiên không lấy lại được, An Điềm vì nó mà lo sầu mấy ngày nay, dạng vẻ đáng thương của cô gái nhỏ làm cho Dịch Diễn thấy khó hiểu.
Anh có điểm nào khiến An Điềm thấy anh không đáng tin, thấy anh không có tiền chứ?
Nhưng dù như thế nào đi nữa, cảm giác có kim tàng địa ốc* cũng khá tốt.
*Để nói tới việc xây một nơi đẹp để cất giấu người đẹp.
Từ thứ hai đến thứ sáu cô gái nhỏ đều đến công ty làm việc, mấy ngày nay An Điềm cứ cứng đầu muốn tự đón tàu điện ngầm đi làm nên ngày nào cũng dậy sơm hơn so với Dịch Diễn. Mỗi lần người đàn ông kia thức dậy đều phát hiện cô gái nhỏ đã ra cửa, không có bé cưng mềm thơm trong ngực mắt anh tối đen đến đáng sợ, lúc rời giường cơn giận càng nghiêm trọng hơn.
Đợi miệng vết thương của An Điềm lành lại, đêm đó cô đã bị đè lên giường.
Dịch Diễn cố ý đặt một cái gương soi toàn thân ở ngay mép giường, anh muốn cho cô thấy lúc cô khóc khi bị làm có bao nhiêu quyến rũ.
Hai mắt cô gái xinh đẹp mê mang dựa lưng vào người đàn ông, hai chân dạng ra, bầu ngực phía trước đong đưa kịch liệt theo nhịp ra vào, ở giữa hai chân có một dương v*t lớn đang lao tới.
“Nhìn đi, em nhìn dáng vẻ của mình lúc bị anh ‘chơi’ đi.” Dịch Diễn ôm cả người cô đến trước tấm gương, anh thấp giọng nói bên tai cô khiến toàn thân nhạy cảm của cô gái run lên.
Ánh mắt An Điềm dừng lại ở hình ảnh phản chiếu, tức khắc cô siết bụng mình lại.
Da Dịch Diễn có màu lúa mạch, cự vật ở giữa có màu đỏ tím, trên thân gậy còn có gân xanh, thoạt nhìn nó trông rất dữ tợn và đáng sợ. Chưa nói đến kích cỡ, nó vừa thô vừa dài, phía trước thì hơi cương cứng và có thể đi vào cửa động cô một cách đơn giản.
Giống như lúc này đây.
Tư thế bị bế lên làm cho toàn bộ trọng lượng cơ thể cô đều đè lên cự vật trong cơ thể, mỗi một lần nó tiến vào đều đâm sâu vào trong, lúc rút ra còn phát ra tiếng ba.
“Ưm…… A…… Không thể……” Cảm giác thoả mãn hoàn toàn chiếm lấy giác quan của cô, khoái cảm của thể xác khiến cô hét lên liên tục.
Quy đầu hôn vào miệng tử cung.
Người đàn ông phía sau cố tình động eo làm cho cự vật đánh một vòng trong cơ thể cô, kích thích từng tấc thịt bên trong.
côn th*t màu đỏ tím nhanh chóng vận động như pít-tông mà đi vào động nhiều nước kia, lực đánh vào rất mạnh, Dịch Diễn nheo mắt đem hai chân cô mở ra, hai tay vòng đến đè vai cô và tốc độ càng lúc càng nhanh hơn.
Tư thế này khiến An Điềm chịu không nổi, hơn nữa trên vai lại bị đè nên mỗi lần người đàn ông dùng sức đâm vào phía dưới sẽ vừa đau vừa căng, còn bụng cô thì bắt đầu co rút một cách vô thức.
“Thoải mái không?” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến tai cô.
An Điềm khóc nấc một tiếng, cô đang cắn môi dưới để mình không phát ra âm thanh nào nên giờ chỉ biết dùng sức lắc đầu, cô không dám thừa nhận mình đã bị người đàn ông này làm cho phát điên.
Cả căn phòng toàn vang lên tiếng phụt phụt.
Dịch Diễn thấp giọng cười, thân dưới lao tới nhanh hơn, anh xấu xa nói vào tai cô gái nhỏ: “Nhìn em có vẻ rất thoải mái.”
An Điềm nghe xong trợn hai mắt, trong gương cô như lê hoa đái vũ*, gương mặt và tai đều đỏ lên. Cô vô thức cau mày, đôi môi sưng đỏ, cho dù cô có biểu cảm gì thì nó cũng đều rất sắc tình.
* Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Làn da trên người đều đã đỏ, thậm chí bên trong đùi còn bị cọ đến đỏ bừng, nơi mà vật cứng kia cắm vào càng dính nhớp hơn. Hai bầu ngực đong đưa rất mạnh, núm vú còn bị người đàn ông mút đến sưng đỏ, bầu thịt cũng bị anh nắm đến hiện ra dấu đỏ.
“Ưm…… Ha…… không có đâu……” Cô đỏ mặt phản bác anh nhưng tiếng rên rỉ thoải mái cũng thốt ra ngoài.
Dịch Diễn chui đầu vào sau gáy cô và cắn vào nó, sau đó anh lại hôn: “Ừ, ông xã em rất thoải mái.”
Nhìn gương mặt lạnh như băng của người đàn ông trong gương đã bị nhiễm bởi thứ tình dục, anh cau mày, tai thì đỏ bừng, mồ hôi chảy ròng xuống cằm, hầu kết gợi cảm không ngừng di chuyển lên xuống. Đôi mắt anh cứ thì nhìn chằm chằm cô, ánh mắt như không muốn dời đi chỗ khác, có đôi khi anh còn hít một hơi thật sâu ở cổ cô, bộ dạng như đã bị cô mê hoặc mất rồi.
Nghĩ đến đây thì chợt có một loại khoái cảm khó hình dung được dâng trào lên, nổi khát vọng trong lòng bỗng nhiên được thỏa mãn.
An Điềm không chịu được mà rên lên, nước mắt làm mờ tầm mắt đi.
Mồ hôi dày đặc chảy ra, bụng thì bủn rủn, cự vật kia còn chưa bắn mà đã chậm rãi rút ra, chất dịch nhầy trong suốt chảy ra khỏi động nhỏ và kéo thành sợi nhỏ giọt xuống mặt đất.
Dịch Diễn vẫn ôm cô, lúc cô cao trào toàn thân đều run rẩy, hai mắt mê mang, nhìn cứ như vừa bị ức hiếp rất tàn nhẫn. Dục vọng chiếm hữu giờ đã được thỏa mãn, người đàn ông sung sướng chờ cô gái nhỏ bình tĩnh lại.
Vật to cứng nhẹ nhàng cọ vào cửa động, thỉnh thoảng cọ vào viên đậu vì thế nước trong động cứ chảy ra nhiều hơn.
“Không…… A!” An Điềm còn chưa kịp nói xong, người đàn ông đã sức đâm vào, ‘cô bé’ vừa cao trào nên đâu có chịu nổi sự đối đãi này, cô lại phun ra một lượng chất lỏng màu trong suốt, nó bay tung toé khắp nơi như pháo bông đang nổ.
Nước bắn dính vào gương, số còn lại thì đều ở dưới đất.
Dịch Diễn kinh ngạc nhìn cô, ngay sau đó anh lật người cô gái nhỏ, gậy th*t lại dạo một vòng trong cái động mới vừa cao trào xong, dâm thuỷ cũng làm cơ bụng và túi con cháu anh ướt nhẹp.
An Điềm đu trên người anh, nhớ đến cảnh vừa nãy mình đã mất khống chế sự xấu hổ và ngượng ngùng chợt trổi dậy, cô không nhịn được khóc lóc đánh anh.
“Không phải nước tiểu, là……” Dịch Diễn muốn giải thích, anh đang chuẩn bị nói hai chữ cuối thì chợt cảm thấy hình như mình đã đạt được một thành tựu của đàn ông rồi, anh nhanh chóng bắt đầu đóng cọc tiếp, túi con cháu đánh vào mông cô khiến nó phát ra tiếng động.
Đâm mấy trăm cái, tinh dịch đặc sệt bắn hết vào sâu bên trong ‘cô bé’, An Điềm lại cao trào thêm lần nữa.
Khi Dịch Diễn đưa người vào trong bồn tắm, toàn thân cô gái nhỏ không ngừng run lên, cửa động bị cọ đến ửng đỏ và dính một màu trắng đục, hình ảnh kia lại một lần nữa kích thích người đàn ông.
“Không muốn……” An Điềm vừa khóc nức nở vừa nói, ánh mắt cũng mang theo sự cầu xin.
Anh hít một hơi sâu, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô: “Không chạm vào em nữa.”
23.
Ngày hôm sau, Dịch Diễn lấy điện thoại của An Điềm gọi cho biên tập để xin nghỉ.
“Hả? Nhưng mà gần đây tôi rất gấp……” Biên tập còn chưa nói xong đã bị lời nói lạnh lẽo của Dịch Diễn cắt ngang: “Gần đây? Cô có chắc là chỉ gần đây mới bận không?”
Mấy ngày nay do trò chuyện với cô gái nhỏ nên anh mới biết được cái công ty truyện tranh này tuy là công ty xuất sắc nhưng lại đối xử tệ bạc với người mới. An Điềm rõ ràng đã là tác giả truyện truyện vậy mà phần lớn thời gian làm việc cô đều làm trợ lý cho các tác giả truyện tranh khác, còn bộ truyện của cô chỉ có thể làm trong thời gian tăng ca, không trả tiền tăng ca còn không phải là ức hiếp người mới sao.
Cô gái nhỏ nói mình đã từ chối nhưng lãnh đạo công ty lại làm ngơ, vì trong tay các tác giả truyện tranh khác đã có những tác phẩm ăn khách.
Cô là một mới mà không được công ty nâng đỡ, tác phẩm dù tốt đến đâu thì người đọc cũng không biết đến nó, đây chính là vấn đề chết người.
Hơn nữa cô gái nhỏ còn nói với anh vào thời điểm đó cô rất uất ức nhưng không dám phản bác lại họ, nghe xong thật là làm cho anh đau lòng mà.
“Vậy thì nghỉ nửa ngày nhé? Buổi chiều có thể đến công ty không?” Biên tập dò hỏi đầu dây bên kia.
Dịch Diễn cau mày, anh đem chăn trên người An Điềm kéo lên rồi sau đó đi ra khỏi phòng ngủ rồi mới trả lời: “Tôi đã xem qua hợp đồng của các người rồi, An Điềm là tác giả truyện tranh chính thức và phạm vi làm việc của cô ấy không bao gồm làm trợ lý cho người khác. Ngoài ra, lịch sử trò chuyện các người đồng ý cho An Điềm làm việc ở nhà chúng tôi vẫn còn giữ. Nếu công ty các người được một tấc lại muốn tiến một thước chèn ép nhân viên, tôi không ngại làm mấy thủ tục pháp lý đâu.”
Đầu dây bên kia im lặng một lát rồi mới ôn tồn nói: “Vậy cô An cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ, xin lỗi vì đã làm phiền rồi.”
Cúp điện thoại xong, An Điềm người đang mặc áo thun trắng của anh xoa mắt mơ mơ màng màng đi tới, giọng nói cô không tự chủ được mà làm nũng: “Sao vậy anh?”
Anh ôm eo cô nhẹ nhàng bế người đi về phòng ngủ, hai người nằm trên giường ôm nhau.
An Điềm gối đầu lên cánh tay anh và đưa lưng về phía anh, ngực người đàn ông không ngừng truyền đến hơi nóng, chiếc eo cô bị người nào đó siết chặt, cái tư thế ôm này làm cho cô cảm thấy rất an toàn, cơn buồn ngủ dần dần ập đến.
Cô nhắm hai mắt lại, cảm nhận được nụ hôn ở sườn mặt, giọng nói dịu dàng như đang thôi miên cô: “Ngủ đi, anh xin nghỉ cho em.”
Đợi An Điềm ngủ rồi, Dịch Diễn cầm điện thoại cô kiểm tra lịch sử trò truyện của cô với biên tập kia, anh tải tin tức quan trọng xuống, mở máy tính cô đem trang wed và truyện tranh lưu lại, cuối cùng anh gửi bản hợp đồng cho người bạn làm luật sư của mình xem.
Làm xong mọi chuyện, anh mới để ý thấy trang wed này đăng nhập từ tài khoản WB.
Cái tài khoản này đã mở được vài năm, có mấy ngàn người theo dõi. Chủ tài khoản là người rất thích nghệ thuật, hầu hết đều là vẽ phong cảnh thiên nhiên, chỉ có một ít bức tranh vẽ cảnh đường phố.
Dịch Diễn không hiểu về nghệ thuật nhưng có thể nhìn ra được một số điểm khác biệt.
Trong số các bức tranh này, chỉ có mấy bức đầu là có những ý nghĩ sáng tạo, mấy bức sau đó dần dần đều mất đi cái dự tính ban đầu, nét vẽ không có hồn mà chỉ đơn thuần là đẹp thôi.
Dịch Diễn đột nhiên nhớ lại lúc cô sắp xếp đồ vật khi mới dọn đến đây, những tấm ảnh chụp thanh xuân hồi đại học của cô đều bị cô cất vào tầng dưới của ngăn kéo.
Bây giờ anh rất nóng lòng muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với An Điềm.