Uy Chấn Tử ôm ngực, kinh hãi đứng gần chỗ tôi, đôi mắt nhìn chăm chăm về phía ông cụ Hồ.
Ông cụ Hồ thì vô cùng tức giận, tóc tự động bay dù không có gió.
Tôi bỗng cảm thấy hoang mang.
Hai tiên giao đấu chưa tới mười mấy giây mà sao trông cả hai bên đều kinh hãi và tức giận như vậy chứ.
Lẽ nào tiên gia ra tay đều đánh nhanh thắng nhanh như vậy sao?
Tôi còn đang nghi ngờ thì bỗng phát hiện ra điều bất thường.
Luồng sát khí màu đen kia bỗng tập trung và chảy như dòng nước vào cơ thể của cổ thi kia qua mũi, miệng và mắt.
Tôi kinh hãi.
Cổ thi kia hóa ra là một vật thể sống thật sao?
Cả một vùng sát khí dày đặc đã bị cổ thi kia hút sạch sẽ chỉ trong một thời gian ngắn.
Lúc này, không chỉ có Miêu quỷ cảm thấy kinh ngạc mà đến cả ông cụ Hồ cũng vô cùng hoảng hốt.
Sau khi sát khí rút đi, tôi bỗng cảm thấy tê dại chân tay.
Tôi đưa ngón tay lên nhìn, lúc này tôi mới phát hiện ra, mười đầu ngón tay của tôi đã trở nên đen xì, màu đen lan ra tới gần nửa bàn tay.
Nhìn Uy Tinh đứng ngây người bên cạnh, tình hình cũng không hơn tôi là bao, tới một nửa bàn tay cũng là màu đen, chỉ có điều cô ta vẫn chưa phát giác ra có điều gì bất ổn mà thôi.
Tôi bỗng sợ hãi, cảm giác lão tặc này dùng khói đen không chỉ để che tai mắt người khác mà còn có độc tính nữa.
Khiến người khác bị trúng sát khí mà không hề hay biết.
“Chết tiệt! Uy Tinh, đừng ngây ra nữa, mau tự giải độc đi!”, tôi vội vàng hét lên.
Tam Thanh giỏi nhất là trị bệnh cứu người nên đã để lại trên người tôi một vài loại thuốc khi cần gấp.
Tôi dùng miệng tháo nắp bình, mặc kệ và dốc bình lên đổ vào miệng tới một nửa.
Trong nháy mắt, vị chua ngọt đắng cay đủ các mùi vị chạm vào lưỡi tôi, một cảm giác cay xộc lên tận đỉnh đầu!
Tôi chau mày, lau nước mắt đang chảy ra do bị kích thích và lại đưa bình thuốc lên nhìn.