Chương 56: Mãn nguyện?
by Liêu Phong: someone yours till eternity
Bé Thơ tuy không biết bơi nhưng cô vẫn có thể tự do chơi đùa trong hồ bơi này, do mực nước ở đây khá cạn, chỉ 1m5. Từ dưới nhìn lên, thấy Phương Nam đang đứng ở trên thành hồ, Bé Thơ không khỏi không trầm trồ. Đôi mắt cô lóe sáng lên, giống như Bạch Cốt Tinh đứng trước Đường Tăng. Cách đó không xa, Đức Hải, Phước Đức và Hoài Trông cũng đang chăm chú theo dõi từng động tác khởi động của Phương Nam. Vừa đẹp trai vừa có khí chất, thần thái ngút trời như thế không thể không mê hoặc người khác.
Đức Hải và Phước Đức mơ một ngày nào đó bản thân sẽ có thần sắc đỉnh cao như vậy.
Bé Thơ thì mơ một ngày nào đó thầy Nam sẽ thuộc về mình.
Hoài Trông thì mơ một ngày nào đó cậu và thầy Nam nắm tay nhau đứng trước mặt mọi người tuyên bố tình cảm của cả hai.
Giọng Phương Nam kéo mọi người về với thực tại: “Bắt đầu thôi.”
“Bắt đầu gì vậy thầy?” Bé Thơ hỏi.
“Chẳng phải hôm nay cả chúng ta sẽ thi đấu xem ai bơi giỏi hơn sao?” Phương Nam nhìn Phước Đức và Đức Hải.
“Đúng rồi ha. Vậy bây giờ chúng ta bơi khởi động một chút, năm phút sau đó chúng ta tập hợp lại rồi thi. Mọi người thấy thế nào?” Hoài Trông cảm thấy hiện tại nhiệt huyết dâng trào.
Bé Thơ lo lắng: “Nhưng tớ đâu biết bơi!!”
Phương Nam khoanh hai tay trước ngực, một tay xoa xoa cằm ra vẻ trầm ngâm, giống như các huấn luyện viên hay làm khi đang suy nghĩ chiến thuật gì đó. Mà Hoài Trông thì lại có cảm giác như đây chỉ là động tác giả thôi, thầy Nam chắc chắn đã dự liệu trong đầu từ lâu rồi.
Phương Nam rốt cục cũng lên tiếng: “Vậy thì cả Bé Thơ và Hoài Trông đều không tham gia thi đấu, mà chỉ làm khán giả và trọng tài thôi.”
Hoài Trông làm mặt không đồng ý: “Phản đối! Em cũng muốn tham gia trổ tài!” Lời vừa nói xong cậu nhận được cái nhìn yên lặng của Phương Nam. Cậu chợt nhớ đến cuộc trò chuyện đêm qua, bản thân cũng cảm thấy muốn thử cảm giác làm hậu phương, theo dõi và cổ vũ cho người mình thích thi đấu. Vậy nên cậu im lặng, coi như đồng ý.
[ Phương Nam: “Ngày mai anh sẽ giành giải nhất về cho em nhé?!”
Hoài Trông: “Thầy đừng có mà tự tin quá đó!! Đức Hải và anh Phước Đức không phải dạng cùi bắp gì đâu.”
Phương Nam: “Vậy thì càng tốt. Hai đứa đó có năng lực nhưng vẫn thua anh, coi bộ sẽ thú vị và có cảm giác thành tựu hơn nhiều.”
Hoài Trông: “Đừng đắc ý sớm quá. Vậy nếu như thầy không về nhất thì sao?”
Phương Nam: “Tùy em quyết. Vậy nếu như anh về nhất thì sao?” ]
Ở bên kia Bé Thơ cũng không có ý kiến gì hết, thế nhưng Đức Hải lại làm như cô sẽ phản đối: “Thơ à, cậu nên biết tự lượng sức mình. Một hồi tớ sẽ dạy cậu bơi nhé. Chà chà, được người chiến thắng huấn luyện vinh dự lắm đó.” Gương mặt của cậu tràn đầy tự luyến.
“Thôi, thôi, nghe nói vậy tớ thấy không dám nhận loại vinh dự đó đâu.” Bé Thơ cảm thấy tay chân ngứa ngáy muốn đánh người.
Phước Đức đang bơi tới bơi lui, lặn lên lặn xuống, dừng lại, vuốt mặt cho hết nước: “Để anh chỉ em bơi nhé?”
“Dạ chắc không cần đâu anh, phiền anh quá rồi.” Cô từ chối thẳng thắn, để dồn hết lực tập trung suy nghĩ cách gì để người dạy mình là thầy Phương Nam.
Ba người ở ba góc bơi khởi động. Hoài Trông quan sát, thấy Phương Nam uyển chuyển trong nước, giống như một con ếch. Mà nhìn sang Đức Hải kĩ thuật cũng không kém cạnh, rất nhanh nhẹn, chẳng khác nào một con cá. Phước Đức cũng không uổng công mang tiếng học sinh trường thể thao năng khiếu, các cử động của cơ thể cực linh hoạt trong nước, tựa như loài rắn nước vậy. Xem ra đây đúng là một cuộc thi bơi đầy kịch tích và hấp dẫn đây. Cậu quay sang hỏi Bé Thơ: “Cậu đặt cược ai thắng?”
“Đức Hải, 100 ngàn.” Bé Thơ không do dự gì cả.
“Tớ thì thầy Phương Nam, 200 ngàn.” Hoài Trông cũng không do dự gì cả.
“Tớ còn tưởng cậu chọn anh Đức chứ? So với hai người họ đều là dân chuyên về thể thao, thầy Nam thì là ẩn số khó nói được điều gì.” Bé Thơ bình luận.
Hoài Trông không nói gì cả, chỉ cười trừ. Đúng là xét về khả năng, Phương Nam có vẻ yếu thế hơn so với hai thí sinh còn lại. Nhưng, dù có mất 200 ngàn vì đặt cược vào người mình yêu, cậu cũng sẵn lòng.
Năm phút trôi qua rất nhanh, trong khi Hoài Trông còn đang cười Bé Thơ vì cách bơi chó của cô ấy thì ba người kia đã nhanh chóng tụ hợp lại. Đức Hải vỗ tay thành tiếng thật to để thu hút sự chú ý: “Thời khắc vận mệnh này cũng đã tới. Ba người chúng ta cùng nhau thi đấu. Bơi từ đây qua bên đầu kia rồi quay lại. Ai hoàn thành trước coi như thắng.”
“Ai về chót thì sao?” Phước Đức quan tâm.
Đức Hải trêu chọc: “Xem kìa, chưa gì đã sợ. Thua thì phải bao mọi người một chầu ăn, còn ăn gì ở đâu do người thắng quyết định. Thấy sao mọi người?”
“Được!” Tất cả đồng ý.
“Tốt!” Đức Hải cảm thấy phấn chấn: “Trước khi bọn tôi thi, hai người có lời gì muốn nói không?”
Bé Thơ: “Có! Thùng rỗng kêu to. Cậu nên cẩn trọng nhé, Hải.” Lời nói này khiến cả đám cười phá lên, Đức Hải chịu đả kích nặng nề nhưng vẫn giữ được tinh thần.
Phước Đức cũng hào hứng không kém: “Mọi người thích ăn gì nhất cứ nói với mình nhé. Mình sẽ cân nhắc mà chọn lựa điểm ăn.”
“Cứ như thể anh sẽ là người chiến thắng không bằng!” Hoài Trông mỉa mai.
Phước Đức bất ngờ: “Ơ, thằng nhóc này, anh đánh em bây giờ. Người nhà mà không hỗ trợ nhau, còn đi cắn nhau. Hơn nữa, anh là ai chứ, sẽ thắng cho em xem.”
Cậu ta cũng không biết mình vừa bị Phương Nam tặng một ánh mắt hình lưỡi hái. Nãy giờ cũng chỉ có mình anh là không nói gì. Anh nhìn Hoài Trông, Hoài Trông cũng lén nhìn anh. Trong đáy mắt hai người đều có từ ngữ, nhưng không biết đối phương có linh cảm và thấu hiểu được hay không.
Bé Thơ đếm một đến ba. Tiếng ba vừa dứt, ba người bọn họ nhảy vọt xuống, nước bị xé ra văng tung tóe. Phương Nam ở đường bơi giữa, Phước Đức và Đức Hải ở hai bên. Vừa mới thấy bọn họ ở đầu này, trong chớp mắt đã ra ở giữa đường bơi. Dường như cả ba đang ngang tài ngang sức, khi khoảng cách không có sự chênh lệch là bao.
Bé Thơ quan sát trận đấu, không giấu nổi hào hứng: “Xem kìa, Đức Hải thể hiện tốt như thế, cậu chuẩn bị mất 200 ngàn đi là vừa.”
“Bình thường tớ thấy cậu ăn hiếp Đức Hải lắm mà, cũng mê thầy Nam lắm mà, sao giờ lại có thể nói như thế chứ?!” Cậu cũng sốt ruột quan sát Phương Nam.
“Nhưng chuyện khác nhau mà, có liên quan gì đâu.”
“Liên quan chứ!!” Hoài Trông nghĩ, nếu thực sự thích một người, thì dù trong hoàn cảnh nào cũng sẽ đứng về phía người đó. Còn Bé Thơ, luôn thể hiện mình thích thầy Nam, nhưng lúc này lại đặt cược vào người khác. Vậy có thể gọi là thích không chứ?! Cậu chuyển sang đề tài khác: “Chỉ buồn cho anh họ tớ, cũng tốt nhưng ở đây không ai đặt niềm tin vào ảnh.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!