Giản Chiêu đang núp lùm sau cửa liền bị kéo ra ngoài, Triệu Thiên Kiệt cầm lấy dây xích sắt trên chân y, ra sức muốn kéo đứt nó. Âm thanh căng cứng bén nhọn càng làm Giản Chiêu đau đầu. Y đẩy hai vai hắn, xốc hắn đứng thẳng dậy, nhìn trái nhìn phải ngơ ngác hỏi:
“Sao cậu lại ở đây? Đây chẳng phải là…”
Là cái gì? Sào huyệt của xã hội đen? Hay là nhà riêng của Hoắc Dạ Nam? Y chẳng biết dùng từ thế nào, nhưng một tên học sinh như Triệu Thiên Kiệt đột nhiên xuất hiện ở cái nơi chướng khí mù mịt này đúng là kì lạ.
Hoắc Dạ Nam âm trầm tiến lại gần, Triệu Thiên Kiệt quắc mắt nhìn hắn, nắm lấy cổ tay của Giản Chiêu muốn kéo y cách xa tên này chút, nhưng khổ nỗi dây xích đã bị kéo đến giới hạn, không thể đi ra khỏi cửa phòng. Ba người đối mặt nhau trong khí thế giằng co. Hoắc Dạ Nam nhìn xuống bàn tay của Triệu Thiên Kiệt còn nắm lấy Giản Chiêu, biểu cảm lạnh đi, chỉ hờ hững nhìn y, hỏi:
“Đây là học trò của anh sao?”
“Ừ.” Giản Chiêu gật đầu, nhìn qua cậu học sinh đầy cảnh giác đứng bên cạnh mình “Hai người quen nhau à?”
“Câu này tôi hỏi mới phải.” Triệu Thiên Kiệt sừng sộ “Thầy nói là đi chơi xem phim gì gì đó với tên Ôn Dĩ Hoài kia, rồi mắc mớ gì lại bị đưa đến bên cạnh ông chú xã hội đen này vậy hả? Còn…còn bị xích chân nữa!”
Ông chú?
Giản Chiêu ngẩng đầu nhìn Hoắc Dạ Nam. Ở với nhau thời gian cũng khá dài nhưng hầu như y không biết chút gì về gia thế của hắn. Bây giờ biết thì bật ngửa, té ra lại có quan hệ với người nhà Triệu Thiên Kiệt.
Chỉ có thể cảm thán, đúng là trái đất hình tròn!
“Hóa ra hôm nay anh đi chơi với cậu gọi là Ôn Dĩ Hoài kia à? Hai thầy trò đi chơi riêng với nhau làm gì? Hẹn hò? Vui vẻ đến mức sốt cao xong đi lạc vào nhà tôi?”
Hoắc Dạ Nam vốn tưởng im lặng lại lên tiếng, giọng khàn khàn, thành kiến của hắn đối với cái tên này lại sâu thêm. Vẻ mặt anh tuấn trầm xuống, toàn thân tản ra khí thế bá đạo, ngay cả hình xăm dữ tợn bên bả vai cũng mang lại cho người ta cảm giác uy hiếp. Triệu Thiên Kiệt nghe được vào tai mấy chữ ‘sốt cao’, vội đưa tay sờ lên trán Giản Chiêu, tuy không còn nóng nữa nhưng vẻ mặt của y tái xanh, lảo đảo hơi nghiêng về đằng sau. Triệu Thiên Kiệt đỡ lấy y, sốt ruột vừa nắm lấy xích sắt vừa quát về phía Hoắc Dạ Nam:
“Chìa khóa đâu? Còn không mau mở ra để đem người đến bệnh viện.”
Đáp lại hắn là thân hình cao lớn cường tráng của Hoắc Dạ Nam đột nhiên sấn tới, hung hăng gạt tay hắn ra để ôm Giản Chiêu vào lòng. Triệu Thiên Kiệt cũng cứng đầu không vừa, đôi mắt như sói độc thẳng thừng đối diện với Hoắc Dạ Nam, bàn tay giữ chặt lấy eo Giản Chiêu, thế nào cũng không buông ra.
“Buông tay ra!” Hoắc Dạ Nam nghiến răng nói.
“Chú mới là người buông.” Triệu Thiên Kiệt ngang ngạnh đáp trả “Đây là thầy giáo của tôi, một xã hội đen như chú giam thầy ấy ở đây là muốn làm cái gì?”
“Tên nhóc nhà cậu, nếu không muốn bị ăn đòn đau thì nhanh chóng cút khỏi đây!”
Triệu Thiên Kiệt ương bướng ngẩng đầu, không hề chịu thua:
“Tôi lì đòn đấy, tôi không cút đấy, chú buông người ra cho tôi!”
Hai tai ù đi, Giản Chiêu không nghe rõ sau đó bọn họ tranh cãi cái gì, nhưng ngôn từ rất gay gắt, toàn thân đang bị chèn ép lại được buông thả. Y mờ mịt chống tay vào tường đỡ cho cơ thể không ngã xuống, vuốt mái tóc xù, khó khăn nhìn lên, kết quả nhìn thấy Hoắc Dạ Nam vươn tay đấm thật mạnh vào mặt Triệu Thiên Kiệt. Thiếu niên ăn đau cũng không rên một tiếng, ăn miếng trả miếng vung tay đấm lại. Hai người lao vào đánh nhau. Nhưng Triệu Thiên Kiệt dù hung hăng cũng không thể bì với sức lực của tên đại ca xã hội đen như Hoắc Dạ Nam, huống hồ thể lực thanh niên cũng không bằng người đàn ông trưởng thành, đánh một hồi đã hơi kiệt sức rơi xuống thế hạ phong, nhưng vẫn không mở miệng chịu thua. Giản Chiêu nhìn không nổi nữa, thở đứt quãng, khó khăn gầm lên:
“Hai người có thôi đi không! Hoắc Dạ Nam, cậu dám đánh học sinh của tôi hả!? Đánh trẻ vị thành niên là mang tội đó biết không!?”
Y loạng choạng mò mẫm vớ đại một cây gậy trong mớ đồ bị vứt lăn lóc dưới sàn nhà. Vừa vung tay lên còn chưa kịp đánh xuống thì cổ tay bị bắt lấy, Hoắc Dạ Nam đè y vào tường, khoảng cách hai người gần trong gang tấc, tay Giản Chiêu vẫn còn cầm gậy bị bàn tay hữu lực của hắn như gông cùm khóa lại đặt trên đầu, hơi thở của Hoắc Dạ Nam như phả vào mặt, khàn giọng hỏi:
“Tôi đánh học trò anh, thì anh sẽ vì nó mà đánh tôi sao? Anh sẽ ra tay với tôi sao?”
Cây gậy rớt xuống đất, Triệu Thiên Kiệt lúc nãy bị đánh ngã qua bên kia giờ đã đứng lên được, nhưng đám đàn em của Hoắc Dạ Nam đã xông vào đè hắn xuống. Cả thân hình cao lớn của Hoắc Dạ Nam bao phủ cả người y, che khuất thân hình gầy gò trái ngược với mình. Đôi mắt của hắn vẫn luôn nhìn Giản Chiêu với sự khát khao sâu đậm, một tình yêu cuồng dại muốn nhấn chìm Giản Chiêu vào da thịt, muốn cột chặt cả người hòa vào nhau. Giản Chiêu bị sự điên cuồng của hắn làm cho sợ hãi, lồng ngực phập phồng, đôi môi mấp máy muốn nói thì Hoắc Dạ Nam đã mở miệng trước:
“Tôi muốn giam anh cả đời bên mình, muốn nhốt anh vào lồng chỉ một mình tôi nhìn thấy. Nhưng xem ra, anh không nguyện ý, bản thân tôi cũng không chịu được sự xa cách của anh.”
Hắn cúi thấp đầu, cơ hồ chóp mũi hai người chạm vào nhau, cảm nhận được trái tim cả hai đang đập thình thịch, thấp giọng đau khổ hỏi:
“Giản Chiêu, anh nói xem, tôi nên làm thế nào đây?”
Ánh sáng ngoài này khá tối, Giản Chiêu nhìn lên chỉ thấy khuôn mặt của Hoắc Dạ Nam khuất bóng, chỉ thấy được sườn mặt anh tuấn của hắn cùng hình xăm trên bả vai. Đầu óc quay cuồng, cơ thể bủn rủn, thân nhiệt lại tăng lên, y mở miệng bình tĩnh nói:
“Hoắc Dạ Nam, chuyện quá khứ tôi không tính toán nữa, nhưng như thế không có nghĩa là tôi có thể bao dung cho những hành vi mà cậu làm hiện tại. Đừng trói buộc tôi, tôi không thích như thế, nếu thật sự thương tôi thì dừng lại đi.”
Cố hết sức để nói hết toàn bộ nỗi lòng của mình, Giản Chiêu thở hắt ra một hơi, mệt mỏi nhắm mắt lại, thân thể không vững trượt xuống dưới. Trước khi mất đi ý thức còn nghe giọng Hoắc Dạ Nam nỉ non:
“Nhưng tôi không rời khỏi anh được…”
Anh là ánh sáng của tôi, là người đã cứu rỗi tôi trên bờ vực thẳm của sự tuyệt vọng. Hoắc Dạ Nam muốn nói rất nhiều, muốn tỉ tê cho Giản Chiêu nghe, nếu năm đó y không chui vào bãi phế liệu để thấy hắn nằm đó, nếu không đưa hắn về nhà, không bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, có lẽ chỉ vài ngày sau Hoắc Dạ Nam đã sớm chết ở bãi phế liệu đó, một mình và cô độc, không một ai biết, không một ai nhớ.
Chỉ một hành động vô tình của Giản Chiêu đã cứu vớt được tên nhóc khốn khổ. Hoắc Dạ Nam đã yêu y ngay từ lần đầu gặp mặt. Chỉ có thể trách hắn không che giấu nổi tình cảm, không kiểm soát được hành động mới làm ra việc cưỡng ép kinh tởm đó.
Hoắc Dạ Nam quay lại, ra hiệu cho đàn em thả Triệu Thiên Kiệt nãy giờ bị đè xuống đất ra. Nhìn hắn một cách ghen tị, nhưng rồi chỉ có thể đồng ý giao người lại cho Triệu Thiên Kiệt. Trong bóng tối không ai nhìn rõ, Hoắc Dạ Nam dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán Giản Chiêu như hứa hẹn, rồi không cam lòng để cho Triệu Thiên Kiệt mang người đi.