Giản Chiêu nhìn lên đồng hồ, đã hơn mười lăm phút trôi qua, y và Mặc Đình Xuyên vẫn giữ nguyên tư thế trừng trừng nhìn nhau như thế này. Không nghĩ tên hội phó kiêm lớp trưởng cao ngạo của lớp 11A9 lại có một mặt ấu trĩ như thế, Giản Chiêu đẩy gọng kính, chìa bàn tay ra, giọng khàn khàn nói với hắn:
“Đưa trả cho tôi, cậu không rảnh đến mức đi bắt nạt một thầy giáo chứ?”
“Thầy nói quá.” Mặc Đình Xuyên nhún vai, giơ cao cái khăn quàng trong tay, bộ mặt bễ nghễ trêu chọc lại mang vài phần lưu manh tương tự như tên Triệu Thiên Kiệt lúc trước lấy tai nghe của y “Tôi không có làm khó thầy, chỉ cần thầy bước đến một bước, kiễng chân lên và lấy nó xuống thôi mà.”
Mặc Đình Xuyên rõ ràng biết, Giản Chiêu có kiễng chân lên cỡ nào cũng không với tới được bàn tay của hắn, chiều cao cùng thể hình của hai người đều có sự chênh lệch lớn.
Ngay lúc này chợt có người xuất hiện đằng sau Mặc Đình Xuyên, một bàn tay khác với làn da ngăm ngăm nổi đầy gân chụp lấy khăn quàng đỏ mà hắn đang giữ chặt. Mặc Đình Xuyên bất ngờ, cứ thế đồ trong tay bị cướp mất, trong mắt hắn bùng lên giận dữ, xoay người lại nhìn tên học sinh nào vừa chen ngang. Trong nháy mắt Giản Chiêu có thể cảm nhận được thân thể của Mặc Đình Xuyên hơi cứng lại, y tò mò nghiêng đầu nhìn người vừa xuất hiện. Đó là một nam sinh với khuôn mặt đẹp trai rạng rỡ đầy sức sống, làn da ngăm đen nổi bật cùng mái tóc màu vàng nhạt, sống mũi cao và đôi mắt xanh sâu như chim ưng. Giản Chiêu nhìn cậu ta, dường như thấy khuôn mặt này quen thuộc, mãi mới ngớ ra, thiếu niên này giống Mặc Đình Xuyên đến năm sáu phần.
Mặc Đình Xuyên nhướng mày, cười gằn, có thể thấy thái độ gay gắt đối chọi của hắn, nói:
“Sikeil, mày làm cái trò gì ở đây?”
Thiếu niên được gọi là Sikeil kia mỉm cười, bộ dáng đối nghịch hẳn với Mặc Đình Xuyên, nhẹ nhàng nói bằng chất giọng mạnh mẽ năng động:
"Thấy anh bắt nạt người ta, tôi vô giúp đỡ thôi. Hơn nữa, anh cũng đâu có đóng cửa đâu, nên tôi mới vào đó.
“Đây không phải là việc của mày.” Mặc Đình Xuyên đè ép giọng xuống, trong lời nói mang theo đe dọa.
“Mẹ dặn tôi phải canh chừng anh.” Sikeil dùng vẻ mặt hài hước đáp lại “Nếu anh cứ không biết giữ chừng mực thế này, thì mẹ sẽ lôi anh về tét mông đó, anh trai à.”
Khuôn mặt của Mặc Đình Xuyên hết sức quạu quọ, phải nói Giản Chiêu chưa thấy hắn bày ra vẻ mặt đó bao giờ, đứng bên cạnh hai người mà y toàn phải mím môi, nếu mà cười lớn vào lúc này thì không lịch sự tí nào. Mất mấy phút giằng co, hắn xoay người, nhìn lướt qua Giản Chiêu đang đứng một bên, rồi hầm hầm bỏ đi, nom điệu bộ rõ tức lắm.
Sikeil lúc này mới chuyển tầm nhìn qua người thanh niên nhỏ gầy đang đứng ở một bên. Cậu từ từ di chuyển đến, mở to mắt ngó y từ trên xuống dưới, nhìn đến cái áo sơ mi đã phai màu, áo khoác rộng thùng thình hay cái đôi giày đen sờn rách, thậm chí còn nhìn chăm chú cái mắt kính cận tròn với cái gọng chắp vá, nhìn đến mức muốn kề sát mũi vào mặt người ta. Phải đến lúc Giản Chiêu lùi lại đằng sau mới bừng tỉnh, đứng thẳng người, cười tươi tắn lộ ra răng khểnh trắng tinh:
“Wow, quả là một người xinh đẹp.”
Giản Chiêu không biết cậu ta nhìn sao mà có thể khen một người gầy gò nhỏ thó, khuôn mặt tái xanh trắng nhợt, ăn mặc luộm thuộm cùng đầu tóc rối bù xù như tổ quạ là xinh đẹp được.
“Ơ…cảm ơn. Nhưng cậu có thể trả cho tôi không?” Giản Chiêu chỉ vào cái khăn đỏ đã bị vần vò đến dúm dó “Cái này, của tôi.”
Thiếu niên kia mở to mắt, đưa tay cà hẩy tấm thẻ giáo viên mà y đeo. Cậu ta dường như không nghe thấy Giản Chiêu nói gì, cầm tấm thẻ lên đọc, rồi như phát hiện ra bất ngờ mới, hô lên:
“Hóa ra là giáo viên hả? Thầy tên Giản Chiêu?”
“À ừm.” Không hiểu ý của cậu ta, y chỉ có thể gật đầu.
“Em là Sikeil, là học sinh mới chuyển vào trường này nà.” Sikeil chỉ vào mình, vuốt ngược mái tóc vàng ra đằng sau, cười híp mắt, sau đó giơ tay ra với Giản Chiêu “Rất vui được gặp thầy.”
Giản Chiêu bắt tay với cậu ta, tiện thể cầm luôn cái khăn quàng đỏ của mình, quàng lại lên cổ. Sikeil còn đưa tay giúp y quấn nó gọn hơn. Hai người đưa mắt nhìn nhau, con ngươi hổ phách của Giản Chiêu xoay chuyển, môi mấp máy hỏi cậu ta:
“Ừm…không phiền cho tôi hỏi chút nhé. Cậu là anh em với Mặc Đình Xuyên hả?”
Sikeil hơi nhíu mày, dường như đang tự hỏi xem cái tên mà Giản Chiêu vừa thốt ra là ai, mất một lúc mới nhớ đó là tên của anh trai mình ở quốc gia này, gật đầu:
“Uhm, em là em trai cùng cha khác mẹ với hắn, em chỉ sinh sau hắn vài tháng thôi, là bằng tuổi nhau, nhưng mẹ của em, tức mẹ kế của anh ta bắt phải gọi hắn bằng anh.” Giọng điệu Sikeil bình thản “Em sống ở nước ngoài từ nhỏ, giờ mới được đón về và cho học ở đây.”
Giản Chiêu gật đầu, không nói gì nữa, hai người rơi vào trầm mặc, y nhìn xuống đất còn cậu ta thì tò mò nhìn y chăm chú. Không khí thiệt là quỷ dị. Giản Chiêu không tự nhiên ho khan, gượng gạo nói:
“Cũng sắp vô học rồi, tôi phải đi dạy, cậu cũng nên về lớp học đi.”
“A, không được thầy ơi.” Sikeil như vừa chợt nhớ ra, gãi gãi đầu nhìn Giản Chiêu “Em đang đi lạc, không biết lớp em ở đâu cả, thầy dẫn đường cho em được không?”
“Lớp cậu là lớp nào? Tôi chỉ đường cho.” Y hỏi.
“Á, cái đấy em cũng không biết. Em không nhớ em học lớp nào nữa.” Sikeil ngây thơ đáp.
Giản Chiêu bất lực nhìn cậu ta, Sikeil mở to mắt nhìn y, một bộ mặt tỏ vẻ vô tội, thật lâu sau, Giản Chiêu phát ra một tiếng thở dài não nề, bàn tay gầy gầy thon dài đưa lên gãi mái tóc xù, cái kính tròn hơi trượt xuống. Đấu tranh hồi lâu, Sikeil mới rụt rè bảo:
“Thầy có cách nào dẫn em đến lớp không?”
“Cậu chờ ở đây, đây là văn phòng của hội trưởng hội học sinh. Lát hội trưởng quay về thì nhờ cậu ta giúp đỡ rà lại danh sách đi.”
“Vâng, vậy cũng được.” Sikeil hơi ỉu xìu, sau đó lại lập tức phấn chấn “Em có thể kết bạn với thầy qua app trường không?”
Giản Chiêu ngờ vực nhìn cậu ta, vừa đến trường đã có thể đăng kí tài khoản tại app của trường rồi vậy mà ngay cả lớp mình cũng không nhớ, rốt cuộc là diễn hay thật sự không biết. Tiếng chuông bên ngoài reo vang, Giản Chiêu hấp tấp đi ngang qua người Sikeil, rồi nhanh chân đi luôn, không trả lời câu hỏi cũng không ngoái đầu nhìn lại, nên Giản Chiêu không biết, đôi mắt xanh kia từ nãy đến giờ vẫn luôn đặt tầm nhìn trên người y.