Một đám nam sinh hổ báo chặn đường hai người. Một kẻ trong số đó có vẻ là tên cầm đầu, đeo huy hiệu màu vàng, ngạo mạn bước ra, bỏ qua Giản Chiêu nhìn như không có sức công kích bên cạnh mà nhắm đến Thiều Ngọc:
"Mày là tên học sinh nghèo dám gây sự với Thiên Kiệt? Còn dây dưa đến hội phó Mặc Đình Xuyên?"
Vẻ mặt Thiều Ngọc thoáng hiện ra bối rối, liếc nhìn sang Giản Chiêu bên cạnh, lấy lại can đảm đứng thẳng lưng đáp lại:
"Tôi không có gây sự với ai, càng không cố ý dây dưa với ai! Các cậu tìm tôi có việc gì?"
Một kẻ đàn em đứng sau cười nhạo:
"Thôi đi đừng giả vờ giả vịt, chuyện mày xin hết thầy này đến thầy nọ chuyển đến chỗ Mặc Đình Xuyên ngồi có ai mà không biết? Chuyện mày cố gây sự để dẫn đến sự chú ý của Triệu đại ca có ai mà không hay? Tin đồn về mày lan khắp trường rồi còn gì!?"
Thiều Ngọc tái mặt, hoảng loạn lùi về phía sau, liên tục xua tay phủ nhận:
"Tôi không, tôi không có..."
Giản Chiêu thấy không ổn, định lên tiếng thì tên nam sinh cầm đầu kia đã tiến lên nói trước, vẻ mặt giần giật giận dữ, hung ác hét lên:
"Anh Triệu đã mấy lần tha cho mày, nhưng mày vẫn hết lần này đến lần khác dán vào gây bao rắc rối cho ảnh. Với thân phận của mày thì xứng sao!? Tên nghèo hèn như mày mà dám bám vào những người SS cao cấp sao!? Phải để cho mày nhận một bài học."
Mí mắt Giản Chiêu giật giật cảm nhận được mối nguy cơ, nhưng phản xạ của tên nam sinh kia nhanh lẹ hơn nhiều, thoáng chốc đã cho đám đàn em xách một xô nước tạt thẳng về phía trước. Giản Chiêu không kịp tránh ra, một xô này là y hứng hết.
'ào' một cái, cả người đều ướt sũng từ đầu đến chân, nước trôi làm gọng kính trượt xuống suýt rớt khỏi sóng mũi. Cảm giác lạnh băng bắt đầu truyền đến, gió thổi qua làm cả người gầy yếu không khống chế được run lên bần bật.
Sau lưng truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Thiều Ngọc, Giản Chiêu đứng lặng vài giây, ho lên vài tiếng, đưa tay lau khuôn mặt ướt đẫm của bản thân.
Mấy tên học sinh ngu ngốc, tạt nước thì thôi đi, mắt có cận đâu mà còn tạt nhầm người.
Thiều Ngọc chạy đến, dùng tay áo lau nước lạnh trên người Giản Chiêu, hốt hoảng xen lẫn lo lắng, hỏi:
"Thầy ơi, thầy không sao chứ? Em xin lỗi, vì em mà thầy..."
Mấy tên nam sinh đầu gấu vốn dĩ đang mang tâm tình xem trò vui, nghe đến Thiều Ngọc gọi từ 'thầy' liền khiếp đảm, ráo riết nhìn nhau. Một tên lắp bắp hỏi:
"Thầy?"
Lũ học sinh này tuy tỏ thói côn đồ, ngang nhiên bắt nạt bạn học, nhưng dù sao gia cảnh chỉ ở mức giàu có, bố mẹ là thương nhân buôn bán, chưa đến mức hống hách, vẫn có chút sợ giáo viên.
Thiều Ngọc vừa đỡ Giản Chiêu vừa trừng mắt nhìn đám học sinh trước mặt, giọng run rẩy đầy tức giận:
"Mấy người các cậu đúng là ức hiếp người quá đáng, có chuyện gì thì cứ nhắm vào một mình tôi đây này, lại còn dám tạt nước lạnh làm thầy giáo bị ảnh hưởng. Còn nữa, mấy cậu nghĩ làm như vậy thì tôi sẽ sợ sao? Làm ra chuyện này là mấy cậu chuẩn bị viết bản tường trình trên hội đồng đi!"
Lập tức tên cầm đầu vừa sợ vừa giận đáp lớn:
"Xin lỗi nha, khiến cậu hiểu lầm rồi, bọn tôi không có chủ đích đi gây chuyện với giáo viên, chính xác mà nói thì chính là cậu hại thầy giáo bị tạt nước mà thôi. Mục tiêu của bọn tôi là cậu, ai bảo cậu hèn nhát núp sau lưng thầy chứ."
Lúc này Giản Chiêu đã lau sạch tròng kính dính đầy nước, tuy đeo lên nhìn vẫn mờ mờ khó chịu. Y cởi ra khăn quàng ẩm ướt, ngẩng đầu nhìn quét qua đám học sinh khiến bọn chúng im bặt.
Hay lắm, làm sai còn không biết nhận lỗi sao!
Ngay lúc Giản Chiêu mở miệng định giáo huấn học sinh thì một mái tóc đỏ rực quen thuộc xuất hiện, nắm bả vai y xoay người qua. Triệu Thiên Kiệt quắc mắt, nhìn Giản Chiêu từ trên xuống dưới, nhướng mày:
"Là ai làm?"
Nói rồi hắn nhìn sang đám đàn em của mình. Cả bọn lần này còn run sợ dữ dội hơn. Giản Chiêu gạt tay Triệu Thiên Kiệt, cả người lạnh đến mức phổi bắt đầu đau khiến hít thở khó khăn, áo len bám dính vào người gây khó chịu, rồi lại còn cảm giác tức giận cùng bất đắc dĩ khi biết đám học sinh này lại là đàn em của hắn. Y ôm khăn quàng đỏ vắt trên tay, nhìn Triệu Thiên Kiệt, hít sâu một hơi, miễn cưỡng nở một nụ cười:
"Tôi sẽ không bỏ qua chuyện này, người của cậu thì bây giờ cậu tự giải quyết đi. Lần sau nếu còn chạm mặt tôi nữa thì không yên ổn thế này đâu."
Giản Chiêu nhìn đến bảng tên của đám học sinh gây chuyện kia, rồi rũ mắt rời đi. Thiều Ngọc trừng mắt nhìn đám người đó, nhưng ngại sự có mặt của Triệu Thiên Kiệt, dần hạ hỏa, đỏ mắt chạy theo Giản Chiêu.
Hai người vừa đi liền nghe tiếng đánh đấm, có kẻ bị xô ngã dưới đất, đầy tiếng xin tha réo vang, Triệu Thiên Kiệt tàn nhẫn đạp vào bụng kẻ cầm đầu.