'Ba anh nhìn vậy chứ hiền lắm', 'ông nội của tụi con hiền lắm'. Vâng hiền lắm luôn, ông hỏi tôi có đúng 1 câu mà tôi muốn té đái trong quần rồi. Ôi cái kiểu hỏi này, khiến cho người đối diện phải lúng túng vì không biết mình đã nói sai điều gì. Y chang cái cách anh giáo già mỗi lần nheo mắt hỏi dò tôi vậy, đúng là 'cha nào con nấy'.
Trong phút chốc, tôi tái mặt và luống cuống chào lại:
- Con...con chào ông ạ!!!
Câu chào ngu xuẩn của tôi khiến anh giáo nhịn không được, phải đưa tay gõ lên đầu tôi 1 cái và nhắc khéo tôi rằng:
- Ba anh muốn em gọi ông ấy là ba đó!!!
Còn chú Jill, thím Na và cô Ái, họ quay mặt che miệng để nín cười với sự ngô nghê của con bé út mới về nhà mình. Mẹ thầy thì hích cùi chỏ vào tay vị lãnh tụ và trách móc nhỏ nhẹ:
- Anh giãn cái cơ mặt ra dùm em đi, làm cho con bé nó hoảng rồi kìa.
Ba thầy bị tôi làm cho đơ mặt, vì đang ở vai 'bác', giờ bị tôi cho bay lên chức 'ông' luôn. Nghe mẹ thầy phàn nàn nên ông chau mày nhìn xuống bà:
- Cái mặt tui nào giờ vẫn vậy, em kêu tui giãn là giãn làm sao?
Mẹ thầy ngước lên ông đầy vẻ bất lực, mà tôi dường như đang thấy chính mình ở nơi bà. Cái cách bà nhìn ông, cũng y như tôi hay nhìn anh giáo, mỗi lần ổng phản hồi lại ý kiến không chính đáng của tôi vậy.
Không ai chỉ bảo thì sao mà tôi biết cách xưng hô cho vừa lòng ông đây, tôi xưng 'bác' không được thì tôi phải xưng bằng 'ông' thôi, bởi đây là phản ứng tâm lý hết sức tự nhiên mà. Nên lúc này, tôi chỉ biết ngu ngơ ngó lên thầy để xin được cứu khổ cứu nạn. Thầy mím cười nhìn xuống tôi, ánh mắt như muốn khuyên tôi hãy cứ bình tĩnh.
Rồi ba thầy hắng giọng và tiếp tục lên tiếng với tôi rằng:
- Bé Phương, từ giờ đây sẽ là gia đình mới của con. Ta sẽ là cha, bà ấy sẽ là mẹ, và kia là các anh chị của con. Nên con cứ coi đây là nhà của mình, đừng cảm thấy ái ngại hay sợ sệt gì nữa. Ta đã nói như vậy, nên con biết mình phải xưng hô như thế nào rồi chứ?
Ờ, thà ông nói vầy đi, tôi đỡ hoang mang và dễ hiểu nè. Tự nhiên ông làm mặt căng quá, khiến con bé yếu nội tâm như tôi bị khủng hoảng trầm trọng.
Đã được thông suốt, tôi bẽn lẽn đưa mắt lên nhìn ông và cúi đầu:
- Dạ, con biết rồi ạ. Con, con cám ơn...ba!!!
Vào 1 ngày đẹp trời, khi bạn là kẻ không cha không mẹ và không người thân. Có 1 gia đình hào môn đã mở rộng cánh cửa và nói rằng họ chính là gia đình của bạn. Đúng là hít bao nhiêu kí đá cũng không thể ảo tưởng ra nổi cảnh này. Cuộc sống của tôi đúng là rất đỗi kỳ diệu ấy nhỉ?
Trước khi về đây, thầy nói với tôi rằng gia đình thầy đã biết hết hoàn cảnh bất hạnh của tôi rồi. Nên tôi nghĩ, do họ tế nhị và sợ tôi cảm thấy tủi thân, vì thế mà không 1 ai kêu tôi hãy giới thiệu về mình hay sao đó. Cứ như thể, tôi thực sự là 1 thành viên trong gia đình này, chứ không phải là người yêu của anh trai trưởng mới được đưa về ra mắt.
Khi đã hoàn tất thủ tục chào hỏi, Ngài Vũ lãnh tụ kêu tôi cứ ngồi chơi với mẹ và 2 chị để làm quen nhà cửa. Sau đó, ông cùng thầy và chú Jill vô trong phòng trà, vì họ muốn cùng nhau bàn thảo về công chuyện làm ăn.
Trước khi đi, anh giáo không ngại ngần hôn lên đỉnh đầu tôi 1 cái, rồi khẽ nói nhỏ:
- Ở lại chơi với mẹ anh nha, anh vào bên trong với ba có chút chuyện.
Trời ơi sao mà giống kinh khủng, khi mà ở đằng kia, vị lãnh tụ cũng đang cúi đầu xuống hôn lên trán vợ mình, rồi thỏ thẻ điều gì đó vào tai bà sau đó mới chịu đi rời đi.
Nhìn bóng lưng phía sau của 3 cha con thầy, tôi cứ ngỡ ai đó đã nhấn nút Copy từ ba thầy, rồi Paste thêm 2 bản y hệt đang đi theo sau lưng ông vậy.
Lúc này, mẹ thầy đã đi đến bên tôi, niềm nở và kéo tay tôi ra bộ ghế gỗ to khủng hoảng gần ngay đó ngồi để trò chuyện, hai bên còn có 2 bà chị mới của tôi nữa. Bà nắm lấy tay tôi, ân cần hỏi về bà nội đã mất, rồi an ủi tôi đừng đau buồn nữa, vì sau này gia đình này sẽ đối xử với tôi thật tốt. Bù đắp những tình thương mà từ nhỏ tôi đã thiếu thốn. Hai bà chị bên cạnh dễ thương lắm, cũng thêm lời với mẹ thầy để tôi có thể cởi mở và hoà nhập với mọi người hơn. Còn kêu người gọt bánh trái mang lên cho tôi ăn nữa chứ.
Tôi được nghe kể lại, mẹ thầy khi xưa cũng mồ côi mẹ ngay từ khi còn nhỏ xíu. Bà sống với ba và mẹ kế của mình, nhưng cũng phải tự bươm chải để lớn lên. Cho đến năm lớp 11, thì ba thầy, là người học trò cũ lúc xưa của mẹ bà, ngỏ ý muốn nuôi cho bà ăn học đến lúc tốt nghiệp Đại Học. Vì nghe đâu bà mẹ kế muốn đẩy bà đi lấy chồng sớm, hòng gả bà cho mấy ông nhà giàu, để sau này có thể nhờ vả tiền bạc được bà. Nên ba thầy đã ra tay cứu vớt cuộc đời bà khỏi hố đen tăm tối ấy.
Nhưng đến năm ba đại học, duyên nợ đưa đẩy làm sao đó mà ông lại dạy trúng ngay lớp bà. Lúc này, bà đã là 1 cô thiếu nữ, và còn được mai mối làm vợ ông nữa. Thế là ông hốt bà về liền luôn mà chưa kịp cưới hỏi. Có thể lúc đó, người ta từng nói tình yêu của ông là chiếm hữu, là giam cầm thanh xuân của bà. Nhưng bà phản biện rằng, nếu như ông không xuất hiện sớm, liệu cuộc đời của bà có thể bình yên và màu hồng như thế này không? Có thể vì ông mà bà phải mang nặng đẻ đau sớm, nhưng do ông cũng đã quá lớn tuổi rồi mà. Sau đó, chính ông là người đã chắp cánh cho những ước mơ của bà, luôn là bờ ngực vững chắc phía sau nâng đỡ và động viên bà hết mình với công việc. Nên đối với bà, ông vừa là 1 người cha, 1 người anh và là 1 người chồng yêu chiều bà hết mực. Nhưng do ông quá yêu bà, nên mới có tính hay ghen tuông lung tung thôi. Vì ông sợ ông đã già rồi, nên lo bà đi mê mấy gã trai trẻ mà bỏ bê ông. Ôi, ông chính là hũ dấm chúa, sản sinh ra các hũ dấm con đây mà.
Còn mẹ thầy, bà kêu khi xưa bà cũng có phải thiên kim tiểu thư gì đâu, cũng đã từng rất tự ti và tủi hổ khi sánh bước bên ba thầy. Vì ông quá đỗi hoàn hào, còn bà thì so với các cô gái vây quanh ông lại chẳng bằng 1 ai. Đã thế ba và mẹ kế bà khi ấy quậy nợ mấy chập, ba thầy đều đứng ra trả hết không để họ phiền đến bà. Bởi thế trong lòng bà luôn chất chứa nỗi niềm rằng, mình chính là gánh nặng của ông, vì mình mà khiến ông hao tâm tổn trí và đối đầu với cả chị của ông nữa. Vì chị ruột của ông lúc ấy không hề thích bà, do nghĩ bà thông đồng với ba và mẹ kế của mình để lừa gạt hôn sự, hòng đào mỏ của cải từ ba thầy. Còn gài kèo cho 1 người phụ nữ khác đến nhà ở cùng để dụ dỗ ba thầy và ép buộc bà rời đi. Bà vừa cười vừa kể, khi ấy do bà quá ngu ngốc, thật thà đi nghe lời người ta hù doạ, là nếu bà không rời xa ông, người ta sẽ hại cho ông tán gia bại sản.
Không đi hỏi rõ ông vấn đề ra sao, thế mà bà đành đoạn bỏ ông đi lên tận Đà Lạt, còn nuôi ý định sống 1 mình đến già nữa chứ. Ai ngờ đâu, bà bị ba thầy đi tìm cho bằng được mà lôi đầu về, thế là lúc ấy bà phát hiện mình có chửa luôn, khỏi chạy đi đâu được nữa.
Có rất nhiều người từng nói sao khi xưa bà quá yếu mềm, bà không quyết đoán, bà cứ làm cho ông cảm thấy khổ tâm như thế. Nhưng cũng giống như tôi, do bà quá tự ti về gia cảnh và bản thân mình. Bà nghĩ ông sẽ phù hợp với những cô gái có điều kiện và học thức hơn bà, để giúp đỡ ông thăng tiến trong sự nghiệp. Ngay cả khi bị người trong trường phát hiện ra chuyện tình với ông. Bà không dám công nhận là vì, bà sợ người ta nói ông hào nhoáng như thế, vì sao lại đi quen cái con bé phèn chua từ trên xuống dưới như bà chứ. Nhưng do là khi ấy bà còn quá non trẻ, bản lĩnh và tâm lý chưa vững mạnh. Sau khi đã được thời gian tôi luyện, bà nghĩ, nếu thiên hạ nói bà không xứng với ông. Vậy thì bà phải phấn đấu bản thân mình trở nên xứng với ông cho bằng được. Rồi cũng lại nghĩ, bà yếu mềm, bà nhu nhược như thế đấy. Bởi vậy ông Trời mới cho ba thầy xuất hiện, 1 người đàn ông quá mạnh mẽ, quá vững chãi và quá quyết đoán, nói một là một, hai là hai. Để đến bù đắp cho những khuyết điểm và thiếu xót của bà. Vì ông sinh ra là để dành cho bà mà, nói vậy đi cho vuông.
Vì thế bà khuyên tôi, đừng như bà khi thời còn bồng bột, cũng như đừng cảm thấy tủi hổ về bản thân mình nữa, mà cứ phấn đấu sống thật tốt mỗi ngày. Chịu khó làm đẹp về tinh thần, trí tuệ lẫn thể xác, vì phụ nữ là phải đẹp từ trong ra ngoài. Cũng như đừng quan tâm người ngoài nói về chuyện tình của mình ra sao. Vì tình yêu vốn là câu chuyện của 2 người, được nuôi dưỡng bằng cảm xúc và khát vọng yêu thương chăm sóc lẫn nhau. Chứ không phải sống nhờ vào miệng lưỡi thiên hạ, khi nó phán mình hợp thì mình mới hợp, nó phán mình không xứng, là mình không đáng được người đó thương yêu. Nhưng chốt hạ, bà lại nói với tôi rằng:
- Mẹ nói thế cho văn vẻ với cho con có động lực vậy thôi. Chứ con lỡ dại rơi vào mắt tình của thằng Jack, cái thằng giống ba nó nhất. Con cũng nên xác định, là từ giờ con có đòi bỏ nó vì cảm thấy mình không đủ xứng đáng hay cảm thấy mình vô dụng hay sao đó. Yên tâm, dù cho có như thế nào, con cũng không thể thoát được nó đâu, bởi vì nó sẽ bám lấy con cho tới chết. Cứ tin mẹ đi!
Hai bà chị sau khi nghe mẹ mình kết bài, cô út ngồi kế bên vội xoa đầu ngỏ ý an ủi tôi - thanh niên mới lớn vừa bị mẹ thầy doạ:
- Mẹ nói làm cho em nó sợ, tại bấy lâu nay anh 2 ổng có yêu ai đâu. Nên bao nhiêu tâm huyết và tình cảm ổng mới đặt hết nơi con bé. Bởi người ta là soái ca chung tình mà.
Thế mà mẹ thầy:
- Ờ, soái ca chung tình. Yêu cho lắm xong ghen cho cố xác giống ba con đó, rồi tụi bay thấy mẹ mày khổ không? Mẹ không có bậy bạ gì với ai hết, chung thuỷ có mình ổng, mà ba tụi con đó. Mấy chục năm nay ổng suốt ngày ghen tuông, rồi nghi ngờ mẹ đi léng phéng với người này người kia, nghe mà muốn mắc mệt luôn. Tối nào mẹ cũng phải ôm hũ dấm ngủ cạnh, rồi nghe tiếng dấm sôi rùng rục ở bên tai. Mấy đứa có hiểu nỗi khổ của mẹ không? Nên giờ mẹ mới thấy tội cái con bé Phương này nè.