Khoảnh khắc tôi nhìn thấy 3 người em của thầy, sự nhút nhát và dè dặt hiện rõ trên khuôn mặt tôi. Khiến tôi đang tươi cười với mấy đứa nhỏ mà mặt mày bỗng nhiên co cứng lại, sau đó lùi chân nhích gần thầy và núp sau cánh tay ổng. Như 1 đứa bé lần đầu đi nhà trẻ phải trốn sau lưng phụ huynh của mình, do tất cả mọi người xung quanh đều quá xa lạ.
Thầy thấy vậy nên thả 2 bà nhỏ xuống, quay sang chau mày nhìn tôi hỏi:
- Em sợ sao? Cứ tự nhiên đi mà!
Tôi chưa thể thích ứng được, điều này tôi không hề nói dối, mặc cho thầy cứ động viên tôi hãy mở lòng và tập làm quen với gia đình mới này. Nhưng tính tình tôi trước nay vốn rất rụt rè, bởi từ nhỏ đến lớn luôn phải sống trong sự dè bỉu và khinh miệt từ mọi người. Nên sự tự tin về bản thân, ngay từ khi sinh ra tôi đã không có.
Ba đứa cháu của thầy, chúng nó lanh lắm, thấy vẻ dặt dè của tôi, chẳng ai chỉ dạy, 3 đứa vây xung quanh và thay thầy an ủi lẫn động viên tôi rằng:
- Bác đừng sợ mà!!!
- Đúng đó, ông bà, ba mẹ với cô dượng út con hiền lắm! Bác yên tâm đi.
Còn bà nhỏ thứ 2, có cái mồm dẻo quẹo và rất biết lấy lòng người. Con bé đến bên tôi và đưa bàn tay nhỏ nhắn của nó tìm nắm lấy tay tôi. Sau đó, nó ngước cặp mắt màu nâu hổ phách trong trẻo lên và ngọng nghịu nói với tôi mấy từ, nghe xong là muốn động tâm liền:
- Con nắm lấy tay bác rồi nè, bác đã hết sợ chưa?
Lúc này, thầy luồn tay bám lấy eo tôi và đẩy tôi lên đứng cạnh ổng. Cùng với con bé Jinny, thầy nắm 1 bên tay còn lại và dẫn tôi đi vào bên trong. Xung quanh, tôi còn được hộ tống bởi 2 đứa trẻ nữa.
Và 3 người em của thầy từ xa trông thấy tôi như thế, họ liền đứng dậy và cũng đang tiến bước để kéo gần khoảng cách giữa họ và chúng tôi.
Không phải khen chứ, nhà thầy sao chân ai cũng dài cũng miên man. Có mình tôi nhỏ xíu lọt thỏm ở giữa trông lạc quẻ vô cùng. Ba đứa cháu của thầy, được thừa hưởng gen trội nên chân đứa nào đứa nấy dài sọc. Có bà út cưng đang nắm tay tôi nãy giờ, trông hơi mũm mĩm thiệt, nhưng cái cặp chân của bả sau này đảm bảo cũng nhổ giò cao vút, không thua kém 2 anh chị của mình đâu. Thật ra là do tôi đã được thầy kể sơ lược về các thành viên trong gia đình trước, nên tôi mới có thể đoán ra số tuổi của tụi nhỏ này. Chứ khơi khơi hỏi, tôi cũng chả biết đoán đường nào. Vì cháu thầy, đứa nào trông cũng giống với tướng tá của ba mẹ nó đang tiến đến gần đây, đều sở hữu chiều cao vượt trội hơn người. Nên từ xa trông kìa, em thầy, ai nấy cũng cao ráo như người mẫu với hoa hậu không thôi.
Em trai song sinh với thầy, người mà thầy từng kể cho tôi nghe tên là Khổng Thành Vỹ, tôi nên xưng hô sao cho đúng ta? Thôi cứ gọi là chú Jill đi ha. Nhìn xa xa, chú Jill có dáng dấp của thầy, nhưng khi tới gần, khuôn mặt lại trái ngược với anh giáo hoàn toàn. Không hề lạnh lùng và khó tính tí nào luôn, mà ngược lại, trông chú rất ấm áp và cởi mở. Khuôn mặt chú có sóng mũi cao và đôi môi mỏng của thầy, nhưng ánh mắt của chú trông hiền hoà và nhân từ lắm, không sắc bén và khó nết như anh giáo già đâu. Nét tuấn tú điển trai của chú trông lãng tử và bay bổng hơn vẻ ngoài cứng ngắc của thầy. Tạo cảm tình ngay từ lần đầu gặp mặt và khiến người ta dễ mở lòng hơn. Vì nghe thầy nói chú chỉ thích làm việc với những nốt nhạc, và từng là nhạc sĩ chuyên tạo 'hit' 1 thời với nghệ danh 'Jill Chill'. Nay chú đã trở thành Tổng giám đốc của 1 trong những công ty giải trí hàng đầu trong nước. Và là người sáng lập nên chuỗi trung tâm dạy thanh nhạc nức tiếng, có mấy chi nhánh cả ở Sài Gòn lẫn ngoài Hà Nội.
Còn vợ chú, tôi gọi là thím Nina như thầy gọi nha, mặc dù tên thật của thím là Như Ý. Không hổ danh là 1 mỹ nữ với các đường nét trên mặt trông lai tây và kiêu sa lộng lẫy vô cùng. Bởi thế mà vợ chồng chú trông xứng đôi vừa lứa, và có tướng phu thê với nhau lắm. Tuy đã sanh 3 lứa, nhưng trông tướng tá thím còn ngon nhức nách, không hề bị xập xệ miếng nào đâu nha. Thím cũng đang là giảng viên dạy thanh nhạc trong Học Viện Âm Nhạc thành phố, và cùng chú Jill sáng lập ra chuỗi trung tâm hoành tráng kia.
Đó, em trai thầy bằng tuổi với thầy, mà nay người ta đã 3 con. Quay sang nhìn thầy tôi đi, vợ con chưa có, còn vác thêm trẻ nhỏ về nuôi cho lớn chờ ngày cưới mới khổ ấy chứ.
Cô em út Khổng Ái Ái của anh giáo, thần tượng của tôi. Nghe đồn cô Út đang mang bầu tháng thứ 5, sao tôi dòm hoài không thấy cái bụng của cô đâu luôn. Khuôn mặt và thần thái của cô, trên tivi cách đây mấy năm tôi đã được chiêm ngưỡng. Cá tính khỏi nói, phong thái miễn bàn. Cô không có nét giống 2 anh của mình nhiều, vì vẻ đẹp của cô trông như tiên nữ giáng trần á. Tất cả đều thanh thoát nhẹ nhàng và kiều diễm. Trên má phải, cô còn có lúm đồng tiền sâu hoắm, càng điểm tô cho vẻ đẹp mỹ miều này thêm nhiều phần duyên dáng. Nhưng đúng như lời thầy nói, tính cách và khuôn mặt hiền dịu này của cô không hề ăn nhập với nhau, vì cô vốn cá tính và mạnh mẽ lắm. Do đang mang bầu nên cô mới an phận để tóc Vic ngắn và đen tuyền như thế này. Chứ khi xưa, 1 là cô nhuộm Ombre, hoặc là nhuộm nửa đầu dưới... rồi trang điểm cho đuôi mắt lúc nào cũng sắc bén lên. Giờ là trông cô đã thuỳ mị và dịu hiền lắm rồi đó.
Ba người bọn họ đứng trước mặt tôi, chưa kịp để tôi cúi đầu chào và khó xử trong việc xưng hô. Cô em gái của thầy đã lên tiếng chọc ghẹo trước:
- Chà, bữa nay anh tui mới chịu đưa “em bé” của ổng về ra mắt ha. Ém lâu dữ!
Còn 3 đứa nhóc con kia cũng hùa theo cô nó và hớn hở nói:
- Xin giới thiệu với ba mẹ và cô út, đây chính là vợ của bác 2 con.
- Dạ đúng rồi đó! Từ giờ bác đã hết cô đơn rồi ba mẹ ơi!!!
Đám nít quỷ khiến mấy người lớn chúng tôi ôm bụng nén cười muốn chết. Anh giáo già khổ sở lắc đầu, phải lùa vội tụi nó ra sân chơi để chỗ cho người lớn nói chuyện.
Vợ chồng chú Jill gật đầu chào thầy và cũng đưa mắt nhìn sang tôi đang bẽn lẽn. Họ biết tôi đang sợ sệt và ngượng ngùng, nên đều mỉm cười với tôi rất dịu dàng. Chú Jill còn thân mật nói với tôi rằng:
- Chào bé, em đừng sợ, cứ coi như đây là anh chị của bé đi. Cả nhà đã thống nhất coi bé là em út rồi!
Oh, Really? Tôi còn đang rụt rè đưa mắt nhìn lên chú ấy thì vợ chú, thím Nina đã tiến đến và nắm lấy tay tôi thoát khỏi thầy mà dẫn tôi vào thẳng trong nhà, không quên trấn an tôi:
- Thôi đừng sợ nữa mà, vô nhà với anh chị nào, ba mẹ đợi em nãy giờ rồi!!!
Thầy cùng em trai của mình đi phía sau tôi và hỏi thăm về chuyện làm ăn gì đó của nhau tôi không rõ. Nhưng 2 chị gái đang dẫn tôi đi, họ có dịp nhìn kỹ để trông rõ mặt mũi tôi ra sao và cứ luôn miệng:
- Chị Na, bé này nước da nó đẹp quá ha!!!
- Chị thích cặp mắt á, to tròn quá trời luôn!!!
Tôi nhìn lên 2 người chị mới đang bàn về nhan sắc của mình mà chỉ biết cười ngượng ngập. Khi họ dẫn tôi đến gần mái hiên của căn nhà gỗ mang kiến trúc cổ xưa, cô út bắt đầu gọi lớn:
- Ba mẹ ơi!!! Gái út của ba mẹ về rồi nè!!!
Nếu cho tờ giấy kiểm tra và bắt tôi hãy miêu tả về 1 cụ ông ngoài 70 tuổi, tôi sẽ không chần chừ và ghi rằng: cụ có râu tóc đã bạc phơ, và đang lụ khụ chống gậy với sự hom hem do gầy ốm vì tuổi già của mình. Nhưng “NÔ” nha!!!
Khoảnh khắc tôi nhìn thấy ba thầy, tôi phải thay đổi hoàn toàn ngay mấy cái lời văn, mà tôi vừa mới miêu tả về hình tượng của 1 ông lão ngoài 70 ở dòng trên. Người ta nói 'con nhà tông không giống lông cũng giống cánh' quả không sai tẹo nào. Trong dáng vẻ này, tôi cá thời trai trẻ, ông đảm bảo là 1 soái ca có vóc dáng to lớn và cường tráng không thua kém anh giáo và chú Jill đây. Và thầy, đúng như mẹ ổng từng nói, đích xác là bản sao của ba mình. Bởi khi được tận mắt trông thấy ba thầy, khỏi cần phải tưởng tượng chi cho mệt. Vì tôi nghĩ là mình đang nhìn thấy chính dáng vẻ của anh giáo già khi đến tuổi xế chiều ngay trước mặt.
Lúc này, tôi dè chừng nhìn mẹ thầy đang mỉm cười niềm nở với tôi, đứng bên là quý ông tuy tóc đã ngả màu muối tiêu do thời gian, và râu quai nón cũng đã phủ đầy cằm và xương hàm. Nhưng, tóc ông vẫn chải chuốt và cắt undercut bảnh bao mới chịu nhá, râu ông để vậy cho nó ngầu thôi chứ không phải do lười cạo đâu à. Tuy đã lớn tuổi nhưng gu ăn mặc của quý ông đây vẫn còn chất lắm, không phải mấy bộ đồ vải đũi hay phi bóng dành cho người già vẫn thường hay bận đâu. Mà áo pull trắng với quần baggy tây như lớp trẻ, do cụ không chấp nhận tuổi già mà muốn giữ phong độ luôn luôn đỉnh cao của mình. Đặc biệt, cụ vẫn đứng thẳng người với vóc người còn khá đô con mà không cần gậy hay ai dìu đỡ. Da dẻ tuy không còn mướt rượt nữa do đã lão hoá, nhưng trông vẫn còn sáng láng và gai góc lắm. Tất cả tụ lại đã tạo nên 1 soái lão ông thể hiện đúng cái câu 'gừng càng già càng cay' mà cha ông ta đã để lại. Với khí chất cao quý lẫn quyền lực này, cụ có thể đánh bật được nhiều thanh niên trai trẻ bây giờ. Và ai nhìn vào, cũng phải cúi đầu kính cẩn vì cụ mang dáng dấp của 1 vị lãnh tụ, là trùm cuối, là người đứng đầu có tiếng nói uy nghiêm nhất trong gia đình này.
Tôi nhìn ba thầy đứng trước nhà, đôi mắt chim ưng sắc bén chiếu đến, khiến tôi có suy nghĩ muốn bỏ dép mà chạy. Thầy đứng bên cạnh tôi và cúi đầu chào ba mẹ mình, sau đó liền giới thiệu:
- Thưa ba mẹ con mới về, và đây là bé Phương, người yêu của con và là thành viên mới của gia đình mình mà con đã thông báo trước.
Nén lại cơn sợ sệt của bản thân, khi thầy vừa dứt lời, tôi vội khoanh tay và lễ phép:
- Con chào 2 bác ạ!!!
O ép cái miệng mình dữ lắm, tôi mới có thể lái từ 'ông' sang thành từ 'bác' được. Sau đó, tôi run rẩy ngó lên ba thầy để có thể trông nét mặt của ông đang ra sao. Vì ông có dáng vẻ cực kỳ khó tính khó nết, nên khiến tâm can hiện giờ của tôi rất căng thẳng, và mồ hôi đã muốn đổ ướt nhẹp trong lòng bàn tay luôn rồi.
Ba thầy vẫn đưa mắt nhìn chăm chăm tôi 1 hồi, và lúc này mới cất tiếng hỏi với giọng nói thâm trầm của 1 quý ông, tuy đã già nhưng vẫn còn sức gầm:
- Con vừa gọi ta là gì?