Edit: Rheni
Đào Nhuyễn ngốc.
Cố Chi Châu đây là đang......thổ lộ với cô?
Cô, cô....phải phản ứng như thế nào mới đúng đây...
"Nhuyễn Nhuyễn không muốn sao?" Cố Chi Châu nhìn cô.
Đào Nhuyễn lắc đầu.
"Không phải?" Cố Chi Châu bắt đầu tự mình suy đoán, "Vậy có nghĩa là em bằng lòng, đúng chứ?"
Đào Nhuyễn nghẹn một họng, giọng nói gấp gáp mang theo chút xấu hổ: "Cũng, cũng không phải..."
Cố Chi Châu tới gần cô, hơi thở ấm áp phả vào sườn mặt Đào Nhuyễn. Thanh âm của anh ôn nhu như thể sinh ra để mê hoặc người khác: "Chẳng lẽ Nhuyễn Nhuyễn không thích anh sao?"
Đào Nhuyễn lắp bắp: "Em, Em... Anh..."
Người nọ cong mày, đôi mắt mang theo ý cười: "Anh như thế nào?"
Đào Nhuyễn gấp muốn khóc: "Anh đừng bắt nạt em..."
Cô sắp chịu không nổi rồi.
Xung quanh Cố Chi Châu phảng phất toát ra một hố đen sâu thẳm muốn hút cô vào trong, mà cô có dự cảm, nếu bị thứ đó hút vào, cốt nhục của cô sẽ bị cắn nuốt không chừa lại gì, đến cả ý thức có khi cũng không thể tồn tại nữa.
Nói ví dụ, thời điểm kéo đen Cố Chi Châu ban sáng cô vẫn thập phần thanh tỉnh, nhưng hiện tại... Hiện tại cô là ai? Cô suy nghĩ cái gì? Cô muốn làm gì? Đào Nhuyễn trong đầu một mảnh mơ hồ, trừ bỏ giương mắt nhìn người con trai đối diện, cô thực sự không biết phải làm gì cả.
"Anh..." Đào Nhuyễn hơi nghẹn ngào, cô dựa vào chút thanh tỉnh cuối cùng đem Cố Chi Châu đẩy ra, nói: "Anh trước cách xa em một chút đã."
Cố Chi Châu nghe xong lời cô nói thì lùi lại một bước, đứng cạnh cửa sổ nhìn Đào Nhuyễn.
Đào Nhuyễn thở sâu, một lúc sau cảm thấy có chút tỉnh táo lại bèn bắt đầu thu dọn đồ đạc. Rõ ràng chỉ có mấy quyển sách mấy cây bút, cô lại dọn không biết bao lâu, mãi đến khi tất cả bạn học đều rời đi, chỉ dư lại cô cùng Cố Chi Châu.
"Nhuyễn Nhuyễn." Cố Chi Châu đột nhiên gọi cô.
Đào Nhuyễn cũng không quay đầu lại: "Hả, sao vậy?"
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Cố Chi Châu nói: "Tới đây."
Đào Nhuyễn không muốn tới, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Cố Chi Châu, chân cô không hiểu sao liền không nghe bản thân sai khiến nữa.
Cô vẫn là đi đến bên cửa sổ, tới trước mặt Cố Chi Châu.
"Anh, anh kêu em lại làm gì?"
Cố Chi Châu chỉnh lại tóc mai cho cô, đột nhiên cánh tay dài duỗi ra, kéo cả người Đào Nhuyễn vào trong ngực.
Đào Nhuyễn mặt đỏ đến mức phảng phất có thể bốc khói luôn rồi.
"Anh buông em ra, anh đừng..."
"Anh muốn hôn em, có được không?"
Đào Nhuyễn vừa ngẩng đầu lên, liền thấy được ánh sáng thâm thúy chưa từng có trước đây hiện lên trong mắt Cố Chi Châu. Còn không đợi cô cự tuyệt hay đồng ý, bàn tay to lớn của thiếu niên đã giữ lấy ót của Đào Nhuyễn, đem môi dán lên.
"Ưm..."
Đào Nhuyễn khiếp sợ mở to hai mắt, thời gian phảng phất đứng yên tại một khắc kia. Trong giây phút đó, cô dường như có thể rõ ràng nghe được nhịp tim của mình.
Hai mắt Đào Nhuyễn không biết từ khi nào đã nhắm lại. Cô bị Cố Chi Châu đặt lên cửa sổ hôn, gió từ bên tai thổi qua, nhẹ như là nỉ non, mà môi thiếu niên hiện tại dán lấy môi cô, nhẹ nhàng, trân trọng, so với gió còn muốn ôn nhu hơn.
"Nhuyễn Nhuyễn..." Cố Chi Châu khẽ mút môi của cô, nói: "Anh là thật sự thực thích em..."
Ngay sau đó cằm Đào Nhuyễn đột nhiên bị bẻ ra, đầu lưỡi ấm nóng của anh chen vào khoang miệng cô, không còn chút nào ôn nhu như vừa rồi.
"Ưm..."
Cố Chi Châu đột nhiên cường thế ấn cằm Đào Nhuyễn, ở khoang miệng cô tùy ý quấy loạn, cuốn lấy lưỡi cô điên cuồng mút.
Không được...
Không thể...
Cô thật sự hít thở không thông...
Đào Nhuyễn muốn giãy giụa, muốn đẩy ra, nhưng lại khiến đối phương giữ chặt gáy của cô hơn, càng triền miên dùng sức như muốn nuốt cả người cô vào bụng.
"A ~ ưm..."
Hai đầu nhũ gắt gao dán trên ngực thiếu niên, thậm chí cả tiểu huyệt cũng bị đầu gối của anh như có như không tách ra. Trước nụ hôn khuấy đảo trời đất của Cố Chi Châu, Đào Nhuyễn không chịu nổi, thực mau liền run lên, đại não trống rỗng.
Vài giây sau Đào Nhuyễn mới lấy lại tinh thần, không nhịn được mà thở phì phò nhìn xuống dưới thân mình.
Vừa rồi... Đã xảy ra cái gì?
Chỉ là bị hôn trong chốc lát, tiểu nộn bức của cô liền cứ vậy đạt tới cao trào? Cao trào thì cũng thôi đi, còn trào ra nhiều d*m thủy như thể, cô muốn kẹp lại cũng không được...
"Nhuyễn Nhuyễn..." Cố Chi Châu cũng thở gấp, nâng mặt cô lên, nói: "Làm bạn gái của anh được không?"
Đào Nhuyễn trả lời không được. Hiện tại quần lót của cô ướt đẫm, không biết quần ngoài có bị thấm ướt luôn hay không, cô chỉ muốn chạy, chỉ muốn trốn, chỉ muốn trở về tắm rửa thay đồ. Nhưng Cố Chi Châu lại ngăn đường đi của cô lại, giữ người trong vòng tay của mình.
"Nhuyễn Nhuyễn, trở thành nữ nhân của anh, được không?"
"Em..."
"Cho anh đáp án."
"Em, em đồng ý là được chứ gì?" Đào Nhuyễn co chặt tiểu huyệt, đỏ mặt đẩy Cố Chi Châu ra. Cô phản ứng đã rõ ràng như vậy, Cố Chi Châu còn hỏi lại làm gì chứ.
"Anh để em trở về được không..."
Cô phải về đổi quần.
Nhưng Cố Chi Châu lại đem cô ôm chặt lấy, siết chặt như muốn khảm người vào cơ thể của mình.
"Nhuyễn Nhuyễn," giọng nói của Cố Chi Châu mang theo một tia run rẩy không dễ phát hiện, anh nói: "Nhuyễn Nhuyễn, anh thật sự rất vui."
Nói rồi lại cúi người hôn xuống.
Đào Nhuyễn cứ vậy bị hôn đến chảy nước.
Thời điểm kết thúc, Đào Nhuyễn thực sự có cảm giác muốn khóc.
Cô không biết tất cả nữ sinh đều mẫn cảm như vậy, hay là chỉ có cô? Không phải chỉ là hôn lưỡi thôi sao? Sao có thể, sao có thể chảy nước nhiều như vậy chứ?
"Buổi chiều em còn một tiết, có cần anh đến cùng em không?"
"Không cần!"
Đào Nhuyễn thật sự sợ.
Cô không muốn tiếp tục cứ vậy phát tao ở trường học, vì thế còn đặc biệt dặn thêm một câu: "Hôm nay chúng ta cũng không cần gặp lại."
Tiểu cô nương bị anh hôn đến hai mắt ướt sũng, đuôi mắt lấp lánh ánh nước, hiện tại lại kiều khí nói nhũng lời kia với anh, bộ dáng này làm Cố Chi Châu nhìn cô một hồi lâu.
Nhưng cuối cùng Cố Chi Châu vẫn ôn nhu cười, anh nói: "Được, bất quá chuyện em làm bạn gái anh một lời đã định, tuyệt đối không cho phép đổi ý."
...
Đào Nhuyễn vẫn luôn choáng váng tới tận buổi tối. . truyện ngôn tình
Cô cứ vậy bị Cố Chi Châu hôn môi, rồi cùng Cố Chi Châu xác định quan hệ. Tốc độ này có phải quá nhanh rồi không?
Buổi tối trước khi đi ngủ Cố Chi Châu gửi cho cô một tin nhắn thoại, nói "Ngủ ngon".
Đào Nhuyễn đeo tai nghe, phát đi phát lại vài lần tin nhắn của anh rồi mới từ từ chìm vào giấc ngủ.
Nhưng khi cô mở mắt ra, cảnh tượng trước mặt cô lại là Cố Chi Châu đang bẻ hai chân mình ra, đem kia căn côn th*t cương cứng thô tráng thao vào tiểu huyệt của cô.
"Tao hóa, tiểu nộn bức đã sớm ngứa rồi có phải không? Còn chảy nhiều nước như vậy, đây là đang chờ được gậy th*t lớn của lão tử làm có phải không?"
"A ~" Đào Nhuyễn bị khoái cảm đột ngột bức đến rên rỉ, nhưng trên thực tế cô hoàn toàn ngốc, "A?"
"Tiểu tao hóa! Kỹ nữ nhỏ thích bị đại dương v*t của đàn ông làm lắm có phải hay không? Sao em lại dâm đãng như vậy? Trên đời này còn có người có thể dâm đãng hơn em sao?"
Đào Nhuyễn thật sự ngốc.
Cố Chi Châu sao lại thế này, anh là có bệnh thật sao? Ban ngày trước mặt mình thì ôn nhu như vậy, vừa đến buổi tối liền phát bệnh thần kinh? Anh bị tinh thần phân liệt sao?
————
Nam chính có bệnh, nhưng không phải tinh thần phân liệt, ổng chỉ là một tên biến thái chính hiệu thôi.
Đọc xong nhớ bình chọn cho tui nha.