Edit: Nhược VyBeta: Quanh Sự “nhắc nhở” của Chu Yểu là xuất phát từ nội tâm, nhưng cơn giận của mẹ Chu, cũng xuất phát từ nội tâm. Một ngày nọ, khi Trần Hứa Trạch thử thăm dò đi ngang qua cửa nhà họ Chu, đúng như dự đoán của Chu Yểu, thật sự bị mẹ Chu hất một thau nước từ trong nhà. Cũng may cậu nhớ lời Chu Yểu nói, đi gần bức tường đối diện, trên người không bị ướt. Mà thau nước kia cũng không thật sự hắt vào người cậu, chỉ là một hành động tỏ vẻ “ghét bỏ”.
Chu Yểu ở trong phòng khách, Trần Hứa Trạch ở ngoài cửa, cách mẹ Chu đang ngồi rửa rau, hai người nhìn nhau.
Chu Yểu: “…”
Trần Hứa Trạch: “…”
Mặt khác, tối nào Trần Hứa Trạch cũng đến đứng dưới cửa sổ để “gặp mặt” Chu Yểu, ngẩng đầu lên rất lâu, cổ suýt nữa bị trật. Sợ bị bố mẹ Chu Yểu nghe thấy, hai người họ nhìn nhau từ xa, đè giọng nói điện thoại đến mức thấp nhất, không dám để lộ.
Nhưng Chu Ma thường xuyên đến quan tâm Chu Yểu đã ngủ hay chưa, đôi khi thấy cô chưa ngủ, mẹ Chu sẽ nấu chút đồ, một nhà ba người vui vẻ ăn khuya, vừa ăn vừa nói chuyện, những lúc này, ngay cả điện thoại Trần Hứa Trạch cũng không thể gọi, chỉ có thể yên lặng đứng ở góc tường làm thức ăn cho muỗi.
Năm ngày sau, ba người nhà họ Chu đang ăn cơm, Trần Hứa Trạch đột nhiên gõ cửa, sau đó đẩy ra cánh cửa khép hờ, tự mình tiến vào. Mẹ Chu quay đầu nhìn sang, bà nhíu mày, tức giận quát lớn: “Cậu tới đây làm gì!”
“Cô, cháu tới là để xin lỗi.” Cậu nói.
“Không cần cậu xin lỗi, chúng tôi không nhận nổi!” Mẹ Chu không nhận lấy, “Đi đi đi, mau ra ngoài.”
Trần Hứa Trạch bắt đầu “dính” như kẹo mạch nha, đuổi thế nào cũng không đi, lúc mẹ Chu động thủ đẩy cậu ra ngoài, cậu bỗng nhiên quỳ xuống.
Ba người nhà họ Chu cả kinh.
“Cháu biết mình làm không tốt, có rất nhiều chỗ có vấn đề, cháu hy vọng cô chú có thể cho cháu thêm một cơ hội nữa.” Trần Hứa Trạch nói rất chân thành.
Mẹ Chu ngây ra một lúc lâu, cả giận nói: “Cậu cảm thấy tôi không dám đánh cậu có phải không! Tôi không có đùa với cậu!”
“Cô chú là trưởng bối, nhiều năm qua vẫn luôn đối xử với cháu rất tốt, vẫn luôn chăm sóc cháu, cũng là bố mẹ của Yêu Yêu, nếu cô chú đánh cháu, vậy cũng là những gì cháu nên nhận.”
“Hừ…” Mẹ Chu vừa nghe đã xoay người cầm lấy chày cán bột.
Tình cảnh bắt đầu hỗn loạn. Trần Hứa Trạch quỳ thẳng tắp, mẹ Chu lại chỉ cho là cậu đang bức bách mình, thật sự xuống tay, nhưng đánh vài cái, cậu vẫn bất động, cũng không có chút biểu tình, mẹ Chu thì lại thật sự nổi giận.
“Cậu là cái đồ bạch nhãn lang [1]! Nhiều năm qua chúng tôi đối xử với cậu thế nào? Chính cậu tự nghĩ lại xem? Lúc ông bà nội cậu còn sống, chúng tôi đã xem cậu như con mình, ông bà nội cậu đi rồi, càng sợ cậu ăn không ngon mặc không đủ, ngày lễ ngày tết có khi nào bỏ quên cậu? Tôi bỏ mặc Yêu Yêu rất nhiều năm, con gái ruột của mình mà lại như vậy, còn cậu, có gì tốt tôi lại chưa từng quên cậu, cậu thì sao? Cậu với bố mẹ cậu lại đối xử như thế với Yêu Yêu nhà tôi! Rõ ràng là cậu không hề biết ơn với tấm lòng của tôi!”
[1] Bạch nhãn lang: là một danh từ chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn “Tôi khinh! Nếu mà tôi lấy những gì tôi đối xử với cậu, chia cho con gái tôi một nửa, thì bây giờ tôi sẽ không khó chịu đến mức như vậy! Cậu làm Yêu Yêu khổ sở như vậy! Còn dám gạt chúng tôi! Nói cái gì mà bồi thường! Bồi thường sao! Những ánh mắt lạnh giá, những câu nói trào phúng mà nhiều năm qua con bé phải chịu đựng, cậu có thể bồi thường cho nó sao! Cậu làm sao để bồi thường! Tôi đánh chết cái đồ không có lương tâm nhà cậu…”
Sau khi Chu Ma và Chu Yểu hoàn hồn, vội vàng tiến lên ngăn lại.
Mẹ Chu dừng lại, thở gấp nói: “Cậu đừng có giả vờ giả vịt với tôi! Cậu cho rằng khổ nhục kế sẽ hữu dụng có phải không, đừng tưởng như vậy thì tôi sẽ mềm lòng! Tôi không bị cậu lừa đâu!”
Chày cán bột đánh vào người sao có thể không đau. Lại là mùa hè, quần áo mỏng manh, sức của mẹ Chu vốn lớn, nhưng Trần Hứa Trạch vẫn cố tình không nhúc nhích, bị đánh nhiều cái như vậy nhưng mày không hề nhíu, chỉ cố chấp mà lặp lại: “Xin cô hãy tin tưởng cháu.”
“Tôi tin cậu? Tôi vẫn luôn cho rằng cậu là một đứa trẻ tốt, ngoan ngoãn, tin cậu bao nhiêu năm, kết quả thì sao? Ngay từ đầu cậu đã lừa gạt chúng tôi! Cậu muốn tôi phải làm sao mới có thể tin cậu? Tôi chỉ có một đứa con gái, nếu lại xảy ra loại chuyện này, cậu làm sao bồi thường con gái cho chúng tôi?!”
Trần Hứa Trạch nghiêm túc nói: “Cô, chú, cháu và Yêu Yêu yêu nhau, cháu bảo đảm sẽ đối xử với cô ấy thật tốt. Cả đời này cháu nợ cô ấy, cháu sẽ dùng tất cả thời gian còn lại để đền bù. Chúng cháu nghiêm túc, lấy tương lai kết hôn làm mục đích yêu đương, không phải nhất thời hứng lên, cũng không phải tâm huyết dâng trào, xin cô chú hãy tin tưởng cháu.”
Mẹ Chu lại cảm thấy tức giận, muốn động thủ, nhưng đã đánh nhiều như vậy rồi, tay không nâng nổi nữa. Liền thuận thế để Chu Ma và Chu Yểu kéo lại, bà nhìn Trần Hứa Trạch, nhớ đến mấy năm nay cũng xem như là tận mắt nhìn cậu trưởng thành, từ đứa trẻ tập tễnh học đi, đến khi trưởng thành như bây giờ, cao lớn khôi ngô, chững chạc đáng tin cậy, đôi mắt bắt đầu cay cay.
Giống như Chu Yểu, cậu gần như là một nửa con nhà này. Cho nên lúc biết chân Chu Yểu bị thương là do cậu gây ra, bà mới phẫn nộ như vậy, đau lòng như vậy. Lại còn giấu diếm họ bao nhiêu năm, sao không thể không khiến người ta lạnh lòng đây?
Mẹ Chu cáu kỉnh ném chày cán bột đi, “Lời hay ai mà không nói được! Chúng tôi sẽ nhìn cậu trước đã! Nhìn xem cậu có thể kiên trì bao lâu!” Bà đi ra phòng khách, vẫn còn tức giận, “Mới có bao lớn, miệng đã đầy lời về tương lai sau này, tôi tin cậu, không bằng tin củ cải trắng…!”