Edit: Nhược VyBeta: Quanh Anh của Lương Ly – Cao Vũ, đã từng là học sinh Ngũ Trung giống Chu Yểu. Không hiểu vì sao cậu ta lại thích Chu Yểu, nhưng tất cả mọi người đều biết, cậu ta thật sự rất rất thích cô gái này.
Chu Yểu ghét cậu ta là vì cậu ta càng ngày càng quá đáng. Cho đến khi cậu ta thổ lộ với cô trước mặt mọi người, người luôn dịu dàng thong dong như Chu Yểu cuối cùng vẫn phải dùng ngôn ngữ khó nghe để từ chối cậu ta trước mặt mọi người.
Hai chữ “rác rưởi” này, khiến cho một tên gia cảnh giàu có, hoành hành khắp nơi tổn thương không gì sánh được.
Đêm hôm đó, cậu ta cùng đám bạn tạp nham đi uống rượu, uống đến say khướt, không ngừng gọi điện thoại cho Chu Yểu. Chu Yểu ở nhà đọc sách cảm thấy phiền phức, cuối cùng dứt khoát tắt máy, ngăn cản sự quấy rối của cậu ta.
Cũng vào ngay tối hôm đó, một đám uống đến say đến không còn biết gì, do “thất tình”, Cao Vũ dẫn đầu phóng motor nhanh như bay trên đường phố khu vực nội thành. Lúc đó, máy đánh bạc còn chưa hoàn toàn bị cấm, có vài cửa tiệm nhỏ vẫn đặt máy này trước cửa, thu hút khách đến chơi.
Loại máy chơi game đánh bạc này, đương nhiên là thắng ít thua nhiều, đã từng rất thịnh hành trong một khoảng thời gian.
Hoàn cảnh gia đình của Cao Vũ không tệ, bố mẹ theo kinh doanh, vật chất chưa bao giờ thiếu gì. Ngày đó có lẽ vì bị Chu Yểu từ chối kích thích, dưới sự xúi giục ồn ào của một đám người, mấy người họ phóng motor, lấy côn sắt ở phía sau, đi cướp bóc máy đánh bạc trước các cửa tiệm.
Cả đám người xuống khỏi xe, không nói hai lời đã vung côn sắt điên cuồng đập máy đánh bạc, sau đó lấy toàn bộ tiền xu trong đó ra.
Số tiền ở một máy thậm chí còn không bằng số tiền tiêu vặt mà Cao Vũ đòi được từ bố mẹ, nhưng thứ bọn chúng muốn chính cảm giác kích thích này. Khi cướp đến tiệm thứ sáu, ông chủ đó còn trẻ trung, khỏe mạnh, đi ra ngăn cản theo bản năng, mọi chuyện lập tức phát triển theo chiều hướng nghiêm trọng, trở thành ẩu đả, đả thương người khác.
Không biết là ai lấy ra con dao nhỏ, eo của ông chủ đó bị đâm, chuyện ngày càng lớn, tất cả đám thanh niên tuổi không lớn nhưng lại đầy tật xấu bị cảnh sát truy đuổi.
Mấy người Cao Vũ phóng motor như bay, nhanh chóng thoát được, nhưng không ngờ đến một bãi cát không người, cậu ta lại gọi cho Chu Yểu, lần này là gọi đến máy điện thoại bàn của nhà Chu Yểu, cũng may bố mẹ cô đang bận việc ở tiệm mạt chược phía trước, nếu không thì sẽ bị truy hỏi.
“Vì sao cậu không thích tôi?!”
“Ông đây thích cậu như vậy, Chu Yểu, dựa vào cái gì mà cậu không thích tôi?”
Cao Vũ gào thét trong điện thoại: “Chu Yểu, ông đây thích cậu, ông thích cậu…”
Nói ba câu xong, Chu Yểu không hề trả lời một chữ, trực tiếp ngắt điện thoại, cũng rút luôn dây điện thoại bàn ra.
Lúc ấy cô không biết, tất cả mọi người cũng không biết, Cao Vũ sẽ vì chuyện này mà phát điên, liều mạng uống say. Rõ ràng là đã say nhưng lại mạnh mẽ yêu cầu đám bạn đưa xe cho cậu ta lái, phóng như bay trên đường cái.
Trong nháy mắt xảy ra tai nạn xe cộ không ai ngờ đến, nhưng lại nằm trong dự liệu.
Chiếc xe motor va chạm với xe vận tải lớn, bị đâm thành rất nhiều mảnh nhỏ, Cao Vũ ngã giữa vũng máu, người ngồi ở sau bị liệt nửa người, còn Cao Vũ chết ngay tại chỗ, không còn có thể mở mắt.
Sau khi chuyện này xảy ra, học sinh Ngũ Trung phản ứng khác nhau, có người cảm thấy Chu Yểu máu lạnh, có người lại cảm thấy Cao Vũ vậy là đáng. Dưới đủ loại bàn tán, Chu Yểu vốn đã yên lặng ít nói càng trở nên lặng lẽ.
Năm ba cao trung này, Thất Trung cho cô một cành ôliu [1], là một suất học bổng kếch xù, hy vọng cô chuyển đến Thất Trung.
[1] Cho một cành ôliu: một cách để nói đến việc cho người ta một cơ hội tốt Vì thế, năm ba cao trung cuối cùng, Chu Yểu trở thành một thành viên của Thất Trung.
...
Lương Ly ghi hận, Chu Yểu cũng không để trong lòng, thiện ác thị phi, trong lòng mỗi người đều có một cán cân. Cô không cần sự đánh giá của người khác, cán cân thuộc về cô, cân bằng, an ổn, cô không hề chột dạ, cho nên cũng không cần ai tha thứ.
Chuyển từ trường tư nhân đến Thất Trung này, Lương Ly chỉ vì muốn “báo thù” cho anh mình, cô ta vẫn chưa thể nào buông bỏ được chuyện đó, lấy cái cớ “muốn có môi trường học tập tốt hơn”, thành công thuyết phục được bố mẹ chuyển đến Thất Trung.
Nhưng mục đích của cô ta là muốn Chu Yểu phải đau khổ. Cho nên cô ta để ý Trần Hứa Trạch hơn bất cứ ai, bởi vì cô ta có thể nhìn ra được, Trần Hứa Trạch với Chu Yểu là một sự tồn tại không giống ai.
Trong đình yên ắng một lúc lâu, Đại Hùng khiếp sợ lùi lại hai bước, thật sự không thể tin được. Cho dù khờ khạo ngốc nghếch, cậu ấy vẫn biết chuyện gì nên, chuyện gì không nên.
Lương Ly đứng yên một lâu giờ lại khẽ nhúc nhích, đột nhiên cầm ly đồ uống Nghênh Niệm đặt trên bàn, ném về phía Chu Yểu.
Trần Hứa Trạch gần như là lập tức đứng dậy chạy qua, che ở trước mặt Chu Yểu, thay cô cản lại.
Ly nhựa bị bể, đồ uống xối ướt người Trần Hứa Trạch, cả đồng phục cả áo trong cứ như vậy bị dơ. Còn Chu Yểu, được Trần Hứa Trạch bảo vệ phía sau, không nhiễm chút hạt bụi, cả người sạch sẽ.
Mãi mãi là như vậy. Dường như Chu Yểu mãi mãi là như vậy, sạch sẽ, nhẹ nhàng, gầy gò nhưng lại mạnh mẽ, sạch sẽ tốt đẹp đến mức cho dù người ta có muốn hủy hoại cũng không được.
Lương Ly nhìn một màn trước mắt, nhắm chặt hai mắt lại, phát điên hét chói tai. Cô ta từ từ ngồi bệt xuống, ôm đầu, nghẹn ngào khóc lóc.
...
Chuyện ầm ĩ đến nhà trường, bố mẹ Lương Ly bị gọi đến, sau khi nói chuyện với lãnh đạo trường, cũng vì để trạng thái tâm lí của con tốt hơn, ba ngày sau, Lương Ly bị buộc chuyển trường, rời khỏi Thất Trung.
Cô ta xuất hiện tựa như một nốt nhạc đệm, đến cũng nhanh đi cũng nhanh, sau khi biến mất, không ai nhắc đến nữa. Nghênh Niệm thi thoảng muốn tám chuyện, nói đến chuyện này, thấy tất cả mọi người đều không có hứng thú, Chu Yểu cũng không muốn nói đến, sau này không còn ai nhắc đến.
Thiếu đi một người không hài hòa, nhóm người càng thoải mái hơn.
Có lúc đi dạo phố, Trần Hứa Trạch và Giang Gia Thụ đi sau hai nữ sinh, thấy Nghênh Niệm lại thơm Chu Yểu, Trần Hứa Trạch hơi hít vào một hơi, đột nhiên hỏi Giang Gia Thụ: “Khuynh hướng giới tính của em cậu rốt cuộc là có vấn đề không thế?”
Cũng may Giang Gia Thụ biết một chuyện, tuy rằng đối với chuyện này cậu ấy cũng rất bất đắc dĩ, nhưng cậu ấy vẫn kể.
Lúc đó mấy người họ đang đứng trước quảng trường, trên màn hình đang có quảng cáo, Giang Gia Thụ vội vỗ tay Trần Hứa Trạch: “Nhìn đi nhìn đi, cái đó…”
Trên màn hình lớn viết mấy chữ: Cuộc chiến bắt đầu, lần nữa xuất phát! Chúng tôi là SF, vĩnh viễn không chịu thua!
Mặt Trần Hứa Trạch không có biểu tình gì.
Giang Gia Thụ nói: “Đấy, cậu nhìn đi, cái người xuất hiện thứ ba ấy, tuyển thủ kia kìa, cái tên cười híp mắt trông như hồ ly, nhìn thấy không? Cậu ta chính là người Nghênh Niệm thích.” Cậu ấy cho Trần Hứa Trạch một liều thuốc an thần: “Yên tâm đi, khuynh hướng giới tính của Ngênh Niệm không có vấn đề! Cậu không biết đâu, cả phòng của nó toàn là đồ có liên quan đến cái tên mắt hồ ly này!”
Nghênh Niệm không có sở thích gì, chỉ thích xem các giải đấu game, năm nay, cô ấy mê đội SF, tần suất thắng của đội này không cao, nhưng lại thường xuyên quảng bá, cũng không biết sao lại trở thành bảo bối trong lòng cô ấy.
Người khác không hiểu lắm, nhưng Giang Gia Thụ rất hiểu, tất cả là vì tuyển thủ hỗ trợ [2] tên Dụ Lẫm Nhiên kia, cậu ta mười chín tuổi, vừa trở về từ một đội ở nước ngoài, gia nhập SF không lâu.
[2] Tuyển thủ hỗ trợ: một vị trí chơi trong Liên Minh Huyền Thoại, cái này bạn nào chơi LOL thì sẽ hiểu rõ Đội ngũ SF này thành tích chẳng ra gì, năm nay mọi người không xem trọng họ, nhưng họ có ý chí chiến đấu hừng hực, nói không chừng Nghênh Niệm là vì bị cảm động cũng nên..
Biết được Nghênh Niệm thích cái tên đang xuất hiện trên màn hình, Trần Hứa Trạch im lặng ba giây, sau đó hỏi: “Mình phải mời Dụ Lẫm Nhiên ăn cái gì mới có thể thơm cậu ta?”
Giang Gia Thụ: “…”
Giang Gia Thụ: “???”
Giang Gia Thụ hoảng sợ vươn tay chạm vào trán Trần Hứa Trạch, đương nhiên là bị cậu tránh đi. Giang Gia Thụ kinh ngạc nói: “Cậu không bị bệnh chứ? Vừa rồi còn hỏi khuynh hướng giới tính của em mình, hay là khuynh hướng giới tính của cậu…”
Trần Hứa Trạch liếc đôi mắt lạnh lẽo qua, cậu ấy ngoan ngoãn câm miệng.
Đã hiểu. Hiểu hết rồi!
Cái con nhóc Nghênh Niệm này, không có việc gì lại cứ thích thơm Chu Yểu, thơm đến mức Trần Hứa Trạch không nhịn nổi nữa, thậm chí bắt đầu nghĩ đến việc phải xuống tay từ người trong lòng của Nghênh Niệm.
Haizz. Giang Gia Thụ cảm thán trong lòng. Nghiệt duyên này, tình tay bốn đúng là phức tạp!
...
Ngày nghỉ, cả đám vẫn đến nhà Giang Gia Thụ chơi như cũ, TV đang chiếu một đĩa manga-anime Giang Gia Thụ vừa mua, rất hot, rất nhiều người xem, mấy người họ đương nhiên cũng không thể lạc loài.
Vừa xem manga-anime, Giang Gia Thụ vừa chơi cờ với một nam sinh khác trên bàn trà trước TV.
Thật ra motif của bộ manga-anime đã cũ, nội dung phản ánh chủ yếu xoay quanh nam chính, không ngừng rối rắm giữa nữ sinh thanh mai trúc mã xinh đẹp và một nữ sinh đột nhiên quen biết, chần chừ vì chuyện cũ.
Việc quen với nữ sinh kia, trong manga-anime thường dùng từ “trời giáng” để hình dung, nói cách khác, đây là một lựa chọn trời giáng giữa thanh mai trúc mã với nữ sinh đó.
Biểu hiện của nam chính thường xuyên thay đổi bối rối, khiến bộ manga-anime rất nhiều người xem, thậm chí là đánh cuộc xem kết cục cậu ta sẽ chọn ai.
Giang Gia Thụ đang chơi cờ thì đột nhiên nói: “Các cậu cảm thấy, cuối cùng cậu ta sẽ chọn ai?”
“Mình đoán là cái người đến sau.”
“Mình cũng cảm thấy vậy…”
Đúng lúc đó, Giang Gia Thụ đề nghị: “Chỗ này nhiều quân cờ như vậy, bỏ phiếu đi, ai nghĩ nam chính sẽ lựa chọn người cùng mình lớn lên bỏ quân cờ vào hộp cờ màu đen, cho rằng cậu ta sẽ chọn nữ sinh đến sau kia thì bỏ quân cờ vào hộp cờ màu trắng.”
Một trò chơi nhỏ rất thú vị.
Nghênh Niệm vừa nghe thì lập tức cầm lấy một quân cờ, bỏ vào hộp cờ màu trắng: “Mình chọn trời giáng.”
Giang Gia Thụ cũng bỏ một quân cờ vào theo: “Mình cũng vậy.”
Đối thủ chơi cờ với Giang Gia Thụ, những nam sinh khác đang lộn xộn trên sô pha cũng đi đến, cầm lấy quân cờ, lần lượt bỏ vào hộp cờ màu trắng.
Không có cách nào, trong bộ manga-anime, nữ sinh “trời giáng” kia được đắp nặn khiến người ta rất thích, nhìn vô cùng có hảo cảm.
“Thì ra tất cả mọi người đều nghĩ vậy!” Giang Gia Thụ làm như vừa hiểu, kinh ngạc nói.
Nói xong, cậu ấy hỏi Chu Yểu: “Chu Yểu thì sao?”
Chu Yểu mỉm cười, đưa tay cầm lấy một quân cờ, dừng ở trên hai cái hộp, cuối cùng, cô đặt quân cờ ở giữa bàn.
“Mình thì…” Vẻ mặt cô khổ não, nói: “Mình không muốn lựa chọn. Hay là thôi đi.”
Trần Hứa Trạch vào phòng bếp uống nước, đi vào đúng lúc này, không ai hỏi cậu cả, ai cũng cảm thấy cậu không có hứng thú với loại chuyện này. Ai ngờ, lúc đi qua bàn, cậu đột nhiên cầm một quân cờ lên, cứ như vậy ném vào chiếc hộp màu đen.
Trong hộp màu đen, chỉ có duy nhất một quân cờ.
Có nghĩa là, giữa trời giáng và thanh mai, Trần Hứa Trạch không chút do dự, lựa chọn thanh mai.
...
“Có phải Thập Tam và Yêu Yêu cãi nhau không nhỉ?”
Ăn cơm trưa xong, bố mẹ Chu nói đến chuyện hai đứa nhỏ gần đây hơi kì lạ: “Tôi gọi Thập Tam đến nhà ăn cơm, nó từ chối ba lần, chưa từng như vậy.” Mẹ Chu nói.
Bố Chu ngạc nhiên đáp: “Không thể nào, ai mà không biết tình cảm giữa hai đứa nhỏ rất tốt, dù là ai cãi nhau thì cũng sẽ không phải là hai đứa nó, từ nhỏ đến lớn, tôi có thấy chúng cãi nhau được mấy lần đâu.”
“Haizz.” Mẹ Chu thở dài: “Cũng đúng, năm đó chân Yêu Yêu bị thương, từ đó về sau, Thập Tam đối xử với nó vô cùng tốt.”
Hai người nói chuyện phiếm một lúc, không tiếp tục đề tài này nữa.
Nửa đêm, Trần Hứa Trạch gọi Chu Yểu xuống nói chuyện.
Im lặng một lúc lâu, cậu vẫn chưa mở miệng, Chu Yểu đành phải nói trước: “Cậu làm sao thế?”
“Không có sao cả.”
Chu Yểu sao có thể không nghe ra cậu đang nghĩ một đằng nói một nẻo, bất đắc dĩ nói: “Cái trò chơi bỏ phiếu của Giang Gia Thụ?”
Cậu không nói lời nào, tỏ vẻ ngầm thừa nhận.
Chu Yểu cúi đầu xuống, rất lâu sau mới nói: “Hứa Trạch, thật ra cậu không cần như vậy… Không cần tự trách.”
Vẻ mặt Trần Hứa Trạch lập tức trở nên không vui: “Dựa vào cái gì mà cậu cho là mình đang tự trách?”
Chu Yểu không đáp, ai cũng không nói chuyện.
Rất nhiều năm trước, ngày Chu Yểu bị thương ở chân, vốn là hai người họ trốn trong một cái tủ ở nhà họ Trần. Kinh hoàng bởi thế giới của người lớn, Trần Hứa Trạch xông ra khỏi căn nhà yên ắng, Chu Yểu theo sát ở phía sau.
Hai người họ chạy tới sườn núi mà họ thường xuyên đến chơi, Chu Yểu muốn an ủi cậu, nhưng vừa vươn tay, còn chưa đụng tới cậu thì đã bị Trần Hứa Trạch giận chó đánh mèo đẩy ra.
Chu Yểu ngã xuống sườn núi nhỏ kia, từ đây, bệnh ở chân không thể khỏi hoàn toàn.
Trần Hứa Trạch nhớ, Giang Gia Thụ đã từng hỏi cậu, vì sao lại đối xử tốt với Chu Yểu như vậy, cho dù hai người họ là thanh mai trúc mã thì cũng không đến mức này.
Trần Hứa Trạch trả lời: “Các cậu không hiểu. Vĩnh viễn không hiểu.”
Giang Gia Thụ chỉ cho rằng cậu đang ra vẻ thâm trầm, liền nói: “Mình không hiểu? Được được được, chỉ có cậu hiểu, được chưa?”
Đúng thực là không ai hiểu.
Chu Yểu bị thọt rất nhiều năm, sau khi ngã xuống sườn núi, cô không còn có thể chạy nhảy như người bình thường, mà tất cả nguyên nhân, cũng chỉ vì cô muốn cho cậu một cái ôm, muốn cậu bớt hoảng sợ.
Hết thảy tất cả đều bị cậu huỷ hoại.
Cuộc đời của Chu Yểu, phần lớn chuyện khiến cô đau khổ, một nửa là vì bố mẹ, một nửa là vì cậu.
Là một nửa trong đó, Trần Hứa Trạch rõ ràng hơn bất cứ ai khác.
Ai cũng không thể hiểu được tâm tình của cậu, không thể nào.