Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Buổi chiều, Chu Yểu ngồi một mình trong đình đa giác yên ắng, bỗng nhiên Lương Ly đến tìm cô.

Bước lên bậc thang, Lương Ly đi thẳng vào vấn đề: “Có thể nói chuyện không?”

Chu Yểu hỏi lại: “Nói chuyện gì?”

“Tùy thôi, không phải dù sao cậu cũng đang rất rảnh sao?”

Chu Yểu lười phản ứng với sự châm chọc của cô ta: “Tìm tôi rất lâu rồi?”

“Đâu có.” Lương Ly nhếch môi: “Thấy cậu ở đây, vừa lúc đi ngang qua thôi, không được à?”

“Cậu nói chuyện ở bên kia, tôi đã thấy rồi.” Lần này đổi lại là Chu Yểu cười: “Cùng với ba bạn học nhỉ?”

Lương Ly bị cô bóc mẽ, nhưng cảm thấy đây chỉ là râu ria, sau đó đột nhiên nghe Chu Yểu nói: “Cậu có biết không, đôi khi cậu thực sự chỉ biết xem người ta là kẻ ngu.”

“Vậy còn cậu?” Lương Ly không khách khí hỏi lại: “Tiểu bạch hoa làm bộ yếu đuối, không biết làm gì, chỉ dựa vào sự bảo vệ của người khác, đi khinh thường, công kích những người khác, loại cảm giác này sảng khoái lắm nhỉ?”

“Tôi nghĩ cậu hiểu lầm một chuyện rồi. Tôi không khinh thường ai, cũng không công kích ai, trái lại là cậu đấy.”

Nụ cười của Chu Yểu khiến khí nóng trong người Lương Ly bốc lên.

Lương Ly đột nhiên đứng dậy: “Hôm nay chúng ta cứ nói ra hết đi, đừng có giả bộ nữa, không thú vị!”

Chu Yểu lười nhác nói: “Cậu muốn hỏi gì? Trần Hứa Trạch?”

Lương Ly nhìn sâu vào đôi mắt cô, “Cậu thích Trần Hứa Trạch đúng không?”

“Chuyện này…” Chu Yểu bật cười: “Liên quan đến cậu à?”

“Cậu!”

Lương Ly bỗng nhiên ngoan độc nhìn chằm chằm Chu Yểu, nói: “Loại người giống như cậu, cả đời cũng sẽ không cảm thấy áy náy trong lòng đi? Nội tâm âm u xấu xa, nếu có một ngày bị phơi bày dưới ánh mặt trời, cái thứ như cậu, cũng chỉ có thể trở thành một con chuột bị đuổi đánh giữa đường thôi!”

“Cậu đã nghe câu này chưa?” Chu Yểu không nhìn cô ta, lấy một que nhựa để gấp sao bên cạnh, bắt đầu gấp: “Có một số người, mãi mãi không bao giờ ý thức được trên người mình có sai lầm hoặc khuyết điểm gì, trong mắt đám người đó, toàn bộ thế giới phải xoay quanh mình. Nếu có gì không đúng, vậy thì người sai chắc chắn là người khác, là người khác làm hại đến mình, chứ không phải do mình.”

Lương Ly trừng mắt, cất bước đi lên, vừa lúc Nghênh Niệm cầm hai ly đồ uống đi tới từ cầu thang. Vừa thấy hai cô thì nhíu mày lại: “Các cậu đang nói chuyện gì thế?” Đôi mắt nhạy bén của cô ấy nhìn sang Lương Ly: “Cậu ở đây làm gì?”

Nụ cười trên mặt Lương Ly vội vàng xuất hiện, cứng người đứng tại chỗ, có chút không khống chế được.

Mấy người Trần Hứa Trạch, Giang Gia Thụ và Đại Hùng cũng lần lượt đi vào đình.

Trong tay Trần Hứa Trạch xách một túi đồ uống, phân phát cho mọi người, chỉ mình Lương Ly không có.

Đại Hùng cười vui vẻ nói chuyện với Lương Ly: “Vừa rồi các cậu đang nói gì thế? Từ xa mình thấy cậu đứng nói chuyện với Chu Yểu cũng khá lâu.” Ý thức được cô ta không được phát đồ uống, Đại Hùng ngượng ngùng sờ gáy: “Hay là, cái này mình cho…”

“Mình và Chu Yểu đang nói chuyện thôi.” Lương Ly không thèm để ý đến đồ uống, sốt ruột giải thích, sợ sinh ra manh mối.

Chu Yểu nhìn cũng không nhìn cô ta, tỉ mỉ gấp sao trong tay, nói: “Mình và Lương Ly? Vừa rồi bọn mình đang cãi nhau.”

Cô bình tĩnh nói một câu, nhưng lại khiến cả đám cả kinh.

“Cãi nhau?!” Giang Gia Thụ kinh ngạc: “Cãi nhau chuyện gì?” Sau khi nhìn Chu Yểu, cậu ấy dùng ánh mắt có chút bất mãn nhìn về phía Lương Ly.

Giữa hai người các cô, không nói đến quan hệ với Trần Hứa Trạch, cậu ấy cũng quen thân với Chu Yểu hơn.

Lương Ly không ngờ Chu Yểu lại đột nhiên đâm thủng mọi chuyện, với tính cách của cô thì sẽ không làm như vậy. Lương Ly sốt ruột giải thích: “Chu Yểu cậu… Sao cậu, có phải vừa rồi cách nói chuyện của mình khiến cậu…”

Nghênh Niệm nãy giờ vẫn im lặng, hiện tại lại đặt hai ly đồ uống xuống bàn đá thật mạnh, cả giận: “Thôi đi, diễn đủ chưa?”

Đối với ánh mắt lạnh băng như đã nhìn thấu của Nghênh Niệm, Lương Ly cũng đoán ra được, có lẽ Nghênh Niệm biết rồi, cả người lập tức cứng đờ. Nhưng vẫn không chịu thừa nhận: “Mình không biết cậu đang nói gì…”

Đại Hùng gượng gạo hoà giải: “Có phải là có hiểu lầm gì không…”

Chu Yểu gấp xong một ngôi sao, Trần Hứa Trạch không chen vào nói, chỉ ngồi xuống bên cạnh cô. Cô lấy một que nhựa đưa cho cậu, không ngờ cậu cũng gấp. Cô lấy một cây khác, hai người bắt đầu gấp sao.

Bỗng nhiên lúc này Lương Ly mới phát hiện, động tác của hai người họ, tỉ mỉ đến nỗi cách gấp sao, trình tự đều giống nhau.

“Cậu chuyển đến từ trường tư nhân là vì tôi nhỉ?”

Chu Yểu nhìn xuống, vừa làm thủ công vừa nói chuyện, có vẻ không quá coi trọng người trước mắt: “Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy cậu rất quen mắt, lần thứ hai gặp mặt thì đã nhận ra cậu. Lâu như vậy rồi, tôi cũng chỉ muốn nhìn xem rốt cuộc cậu muốn làm gì.”

Nghênh Niệm lạnh lùng nói: “Lương Ly ơi Lương Ly, sợ là cậu không phải thật sự thích Trần Hứa Trạch đi? Hơn nữa, cậu chạy đến chơi với đám chúng tôi, có chắc là thật sự muốn chơi với chúng tôi không?”

Đại Hùng ngơ ngác: “Mọi người đang nói gì…”

Giang Gia Thụ cũng không hiểu, cậu ấy kéo tay Nghênh Niệm: “Em biết gì rồi?”

Nghênh Niệm ra hiệu im lặng với cậu ấy, cậu ấy đành phải ngậm miệng.

“Thật ra cậu và Cao Vũ cũng có chỗ giống nhau.” Chu Yểu nói: “Tuy rằng cậu và cậu ta là cặp sinh đôi khác trứng. Cậu ta lấy họ bố, cậu lấy họ mẹ, bề ngoài cậu ta cũng hoàn toàn không bằng cậu, không giống cậu, kế thừa tất cả ưu điểm của bố mẹ, nhưng đôi mắt của hai người các người, thật sự rất giống.”

“Cậu không xứng để…”

Lương Ly đột nhiên kích động, còn chưa gào xong, Chu Yểu đã ngước mắt nhìn cô ta, cái nhìn nặng nề đen tối.

“Dựa vào cái gì mà tôi không thể nhắc đến cậu ta? Cao trung năm nhất ở Ngũ Trung, là cậu ta quấy rối cuộc sống yên tĩnh của tôi. Người có tư cách nhất để nói đến, thậm chí là mắng chửi cậu ta, chính là tôi.”

“Chỉ bởi vì cậu ta thích, cậu ta có thể tùy ý mang theo một đám người đứng ở cửa lớp tôi gọi tên tôi. Thầy giáo trên bục giảng tức đến đen mặt, cả lớp thì nhìn tôi chê cười. Lần đó, vì cậu ta mà tôi đánh mất học bổng.”

“Đêm đông tôi đi về nhà, ven đường có một ông cụ ăn xin đáng thương đang run rẩy, tôi chỉ cho ông cụ ấy một đồng xu, Cao Vũ một hai phải đòi với ông ấy. Ông cụ đã lãng tai, nghe không rõ, cậu ta liền đưa chân đá phăng cái chén sắt ăn xin của người ta, lấy tiền xu đi thì không nói, còn đá vào lưng người ta.”

“Còn có, chỉ vì tôi nói chuyện với thầy giáo thực tập môn sinh học vừa đến, chiều hôm đó Cao Vũ liền dẫn người chặn thầy ấy lại trong ngõ, đánh đến trọng thương. Thầy ấy chỉ vừa tốt nghiệp đại học, còn chưa có công việc chính thức, nhà ở cũng phải thuê chung với một thầy giáo thực tập khác, một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, ở bệnh viện không thể ngừng khóc, chi phí nằm viện cũng phải nhờ những người trong tổ dạy học góp lại.”

“Cứ như vậy, cô còn nói Cao Vũ đối xử với tôi rất tốt sao?”

Lần đầu tiên Chu Yểu lộ ra vẻ mặt chán ghét, những người khác đang đứng nghe trong đình cũng sinh ra cảm giác vô cùng phản cảm.

Đây là ai?

Chỉ có Lương Ly rống to: “Nói láo! Chỉ là anh tôi tính tình thẳng thắng, anh ấy căn bản không có…”

“Mặc kệ cậu nói thế nào. Dù sao chuyện cậu ta đưa thư tình cho tôi trước mặt hiệu trưởng, khiến một lần chào cờ năm hai, tôi bị bắt lên bục nói xin lỗi là thật, mà anh cô, bởi vì có bố cô đến tìm lãnh đạo trường học mà được miễn phạt, cũng là thật.”

“Người như cậu ta thổ lộ với tôi, tôi sẽ nhận lời sao?” Cô cười thành tiếng.

Chu Yểu nhìn chằm chằm Lương Ly, giống như là cố ý dày xéo trái tim cô ta: “Cậu biết tôi từ chối cậu ta như thế nào không, trước mặt bao nhiêu người, tôi nói với cậu ta: ‘Đừng tự làm mình mất mặt nữa, tôi sẽ không bao thích… cái loại rác rưởi như cậu!’ ”

“Cho dù không thích anh ấy thì cô cũng không thể như vậy!” Lương Ly mất khống chế rống to: “Anh ấy thích cô như vậy! Ngày nào cũng nói về cô trước mặt tôi! Anh ấy còn cả ngày nghĩ phải mua cho cô cái này, mua cho cô cái kia! Sao cái người như cô, lòng dạ có thể cứng rắn…”

“Vậy khi cậu ta đưa chân đá văng cái chén sắt của ông cụ ăn xin, cậu ta có nghĩ đến người khác không? Tôi vì cậu ta mà mất đi học bổng, kỳ nghỉ không thể không đi làm công để kiếm tiền tiêu vặt, không thể đọc sách, không thể học bài, phải rửa biết bao nhiêu chén bát sau tiệm cơm, cậu ta có biết không?”

“Những lúc đó, tấm lòng tốt bụng của cậu ta nằm ở đâu?”

“Hơn nữa...” Chu Yểu vĩnh viễn không quên được, “Thấy giáo bị cậu ta đả thương kia, trong nhà rất nghèo, cả nhà phải dốc hết tiền để thầy ấy học sư phạm. Vốn dĩ qua năm đó, thầy ấy có thể được phân đến làm ở ký túc xá Ngũ Trung, có thể gửi mấy trăm tiền sinh hoạt để em gái trong nhà được đi học. Đáng tiếc, tay thầy ấy bị anh cô đánh gãy! Cả lớp chúng tôi rất thích chữ viết trên bảng của thầy ấy, chỉ bởi vì anh cô mà cuối cùng không thể viết được nữa!”

Giọng Chu Yểu hơi cao, có chút mất khống chế, Trần Hứa Trạch lặng yên không một tiếng động đưa tay ra sau lưng sau cô, nhẹ nhàng vỗ. Nghênh Niệm không nhịn được mà quan tâm nhìn cô, loáng thoáng thấy ở khóe mắt cô có vệt nước.

Chu Yểu rất ít khóc. Lúc mắt ngấn lệ cũng không có nhiều lắm. Cho dù chỉ là một giọt như thế.

“Tôi ghét nhất là những người như anh cô và cô. Lương Ly, và cả anh cô, Cao Vũ. Những con người ích kỷ như hai người mới thực sự là rác rưởi sống trong góc âm u!”

Chu Yểu chửi Lương Ly một câu, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bình phục cảm xúc.

Lương Ly bị kích thích nhào đến chỗ Chu Yểu, Giang Gia Thụ nhanh tay lẹ mắt ngăn cô ta lại.

“Tao phải giết mày, tao phải liều mạng với mày! Tất cả là tại mày! Tại mày!”

Giang Gia Thụ vừa cản vừa nói: “Oán gì mà oán! Cô oán Chu Yểu làm gì? Bệnh tâm thần…” Cũng không quên xin viện trợ: “Các cậu mau đến ngăn lại! Còn đứng nhìn nữa…”

Đại Hùng đến kéo lấy Lương Ly.

Chu Yểu lại gấp xong một ngôi sao, đặt nhẹ lên mặt bàn cùng những ngôi sao đủ màu khác, rồi dừng động tác lại.

Cô nghiêng đầu nhìn Lương Ly, cố ý hỏi: “Cô trách tôi sao?”

Toàn bộ đình, chỉ nghe thấy giọng cô. Những việc này, Trần Hứa Trạch biết, cách đây không lâu Nghênh Niệm cũng đã nghe Chu Yểu kể, biết rõ ràng, nhưng không ai ngăn cản Chu Yểu đang có chút kì lạ.

Chu Yểu từ từ cười rộ lên, liếc qua gương mặt đầy nước mắt của Lương Ly.

“Tôi biết cô hận tôi. Cao Vũ đã chết, cho nên cô hận tôi đúng không.” Cô cười, không chút để ý nói: “Tôi, không sao cả.”

Tất cả những người tùy ý giẫm đạp lên những sinh mệnh cực khổ, cho dù có quyền thế, có lợi hại, có ngồi tít trên cao thế nào.

Trong mắt cô, tất cả đều là rác rưởi khó coi.

Rác, rưởi.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!