Lời này chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, Lục Phi và Lục Quốc An càng thêm bất an, nhưng họ cố gắng kiềm chế, gật đầu chờ nghe.
“Sáng nay, khoảng chín giờ, có người lẻn vào khu tập thể gia đình công nhân nhà máy cơ khí đưa Thanh Thanh đi. Tuệ Lan phát hiện mất con liền báo công an. An Hoa cùng các đồng chí công an đã tìm kiếm suốt từ sáng nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức.”
Lục Quốc An tái mặt, còn Lục Phi như bị sét đánh ngang tai. Anh đã chuẩn bị tâm lý đón nhận một tin xấu, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy.
Vương Tuệ Lan nhìn sắc mặt chồng, không kìm được nước mắt. Cô sợ anh sẽ nổi giận, trách móc mình vô dụng, không biết trông con. Lo sợ khiến cô bất giác tiến lại gần Tần Chiêu Chiêu, tìm một chút cảm giác an toàn.
Tần Chiêu Chiêu hiểu nỗi bất an trong lòng chị dâu, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô ấy, vỗ về trấn an.
Lục Phi hít sâu một hơi, giọng khàn đi:
“Tuệ Lan, đừng khóc. Anh biết em không cố ý. Giờ hãy kể lại chi tiết từ lúc em phát hiện Thanh Thanh mất tích.”
Vương Tuệ Lan ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe, giọng nghẹn lại khi thuật lại mọi chuyện.
Nghe đến việc có kẻ lẻn vào đưa Thanh Thanh đi, Lục Phi lập tức nghĩ đến một khả năng—gia đình mẹ ruột của Thanh Thanh.
Từ sau khi Giang Tâm Liên qua đời, anh gần như cắt đứt quan hệ với nhà ngoại của Thanh Thanh. Họ chưa bao giờ đến thăm cháu gái, nhưng nếu muốn gặp Thanh Thanh mà sợ anh không đồng ý, rất có thể họ đã dùng cách này để đưa con bé đi.
Lục Phi siết chặt nắm đấm, lạnh giọng: “Anh biết ai làm rồi.”
Cả nhà đồng loạt nhìn anh, đồng thanh hỏi: “Ai?”
“Chắc chắn là nhà ngoại của Thanh Thanh.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!