Nhưng Tần Chiêu Chiêu vẫn bước đi, không hề ngoảnh lại.
Mẹ Giang hoảng hốt nghĩ cô không nghe thấy, liền chạy theo chặn trước mặt, lặp lại lần nữa:
"Tôi đồng ý!"
Tần Chiêu Chiêu nhướn mày, gật đầu nhẹ:
"Được, tôi nghe rồi. Giờ bà có thể về. Khi nào có tin về Thanh Thanh, bà hãy đến tìm tôi."
Nhưng mẹ Giang không dễ dàng buông tha như vậy.
"Không có gì làm bằng chứng, cô phải viết giấy cam kết đưa tôi hai trăm đồng! Lỡ sau này cô không chịu đưa thì sao?"
Tần Chiêu Chiêu bật cười nhạt.
"Tôi không tùy tiện viết giấy cam kết." Giọng cô chậm rãi nhưng kiên quyết. "Bà tin tôi thì cứ về đợi tin. Còn không, bà thích làm loạn thế nào thì cứ làm."
Sắc mặt mẹ Giang tái đi vì giận, nhưng biết mình không thể ép buộc Tần Chiêu Chiêu nên đành nhượng bộ thêm một bước.
"Được, tôi tin cô. Nhưng nhớ kỹ, ngày nào chưa đưa tiền, tôi sẽ khiến cả nhà các cô không được yên!"
"Được." Tần Chiêu Chiêu đáp gọn, lại quay người bước đi.
Nhưng mẹ Giang lần nữa giữ cô lại.
"Từ đây về nhà tôi xa như vậy, mà tôi không có một xu nào. Cô phải đưa tiền xe cho tôi chứ?"
Quả thực, quãng đường giữa hai nơi không hề gần.
Tần Chiêu Chiêu không nhiều lời, lấy ra hai tờ năm hào đưa cho bà ta.
"Chỗ này đủ tiền xe cho bà."
Mẹ Giang nhận lấy, liếc qua thấy đúng là đủ cả lượt đi lẫn về, lúc này mới hài lòng.
"Bây giờ tôi đi được chưa?"
Mẹ Giang không ngẩng đầu lên, chỉ chăm chú nhìn tiền trong tay.
"Cô đi đi."
Tần Chiêu Chiêu không chậm trễ thêm giây nào, lập tức rời khỏi đó.
Vương Tuệ Lan trở về nhà, vừa đúng lúc gặp mẹ chồng – bà Dư Hoa – từ chợ về.
Vừa thấy con dâu, Dư Hoa lập tức cau mày.
"Tuệ Lan, con làm sao vậy? Cãi nhau với Lục Phi à?"
Đôi mắt Vương Tuệ Lan sưng đỏ, gương mặt hốc hác, trông vô cùng tiều tụy. Cô ấy vừa nhìn thấy mẹ chồng, nước mắt lại trào ra.
"Không có." Cô nghẹn ngào nói.
Dư Hoa càng thấy lạ, lòng nóng như lửa đốt.
"Vậy con gặp chuyện gì khó khăn sao? Nói với mẹ đi, mẹ sẽ giúp con!"
Bà nhìn quanh, thấy ngoài cổng có nhiều người qua lại, mà con dâu lại đứng đó khóc lóc thế này, bị người ta nhìn thấy sẽ không hay.
"Mẹ, vào nhà rồi hẵng nói."
Thấy trời lạnh cắt da, mà Vương Tuệ Lan lại run rẩy đứng đó, Dư Hoa gật đầu ngay:
"Được, vào nhà trước đã."
Về đến nhà, bà còn chưa kịp đặt túi xuống thì Vương Tuệ Lan đã đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!