Ngồi xe một lúc, họ đến đầu con hẻm nơi bà ngoại Thanh Thanh sống. Hẻm khá hẹp, tài xế xe ba gác ngần ngại không muốn chạy vào vì sẽ khó quay đầu. Muốn đi ra, hắn phải chạy vòng thêm một đoạn, mà tiền công chẳng đáng bao nhiêu.
Tần Chiêu Chiêu hiểu chuyện, liền trả tiền rồi đỡ Vương Tuệ Lan xuống xe, dẫn cô ấy vào hẻm.
Bên trong, mấy đứa trẻ con đang chơi đùa, chạy tới chạy lui. Tần Chiêu Chiêu sợ có đứa nào không để ý mà va phải Vương Tuệ Lan, nên khẽ nghiêng người che chắn cho cô ấy.
Cuối cùng, họ cũng đến trước cửa nhà bà ngoại Thanh Thanh.
Cánh cửa lớn đóng chặt.
Một chiếc khóa sắt móc ngay giữa, lặng lẽ phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Hy vọng vừa nhen nhóm trong lòng Vương Tuệ Lan lập tức bị dập tắt, sắc mặt cô trắng bệch.
"Chị Chiêu Chiêu, không có ai ở nhà sao?" Giọng cô run run.
Tần Chiêu Chiêu cũng nhíu mày, cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Bây giờ đã gần mười một giờ trưa. Lẽ ra đây phải là lúc cơm nước chuẩn bị xong, khói bếp tỏa ra từ các căn nhà trong hẻm. Nhưng cửa nhà này lại đóng kín mít, không có một chút dấu hiệu nào của sự sống.
Rõ ràng là bất thường.
Nhà Giang Tâm Liên chỉ có mẹ cô ta là có công việc ổn định. Em trai có một công việc tạm bợ, không kiếm được bao nhiêu. Bố và em dâu Dương Thúy Thúy thì không làm gì cả, chỉ ở nhà suốt ngày. Một gia đình như vậy, thời điểm này không thấy ai ở nhà, thực sự rất lạ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!