Gã đàn ông sẹo cười nhếch mép, ánh mắt đầy chế giễu:
"Không cần sợ, đây là vũ khí để phòng thân khi vào núi. Nếu gặp thú dữ, không có dao, ai trong chúng ta cũng khó mà sống sót. Chỉ cần các cô ngoan ngoãn nghe lời, tôi đảm bảo sẽ đưa các cô ra khỏi đây an toàn."
Tần Chiêu Chiêu mím môi, rồi bất ngờ nói:
"Nếu vậy, tôi cũng muốn có một con dao. Anh có thể đưa cho tôi một cái không?"
Gã đàn ông sẹo bật cười, nụ cười của hắn mang theo sự châm biếm lẫn nguy hiểm:
"Cô cầm dao cũng vô ích thôi. Nếu gặp dã thú, cô có biết dùng nó không? Chúng tôi bảo vệ các cô là đủ rồi."
Tần Chiêu Chiêu không bỏ cuộc, tiếp tục nói với giọng thản nhiên:
"Nhưng nếu có thêm người cầm dao, chẳng phải sức mạnh càng lớn sao? Chúng tôi cũng sẽ cảm thấy an toàn hơn."
Gã đàn ông sẹo nhìn cô chằm chằm, rồi chậm rãi lắc đầu:
"Nhà chỉ có hai con dao, thêm một cái cũng không có. Hay là... các cô không tin tưởng chúng tôi?"
Tần Chiêu Chiêu lập tức nở nụ cười, nhẹ nhàng đáp:
"Sao có thể chứ? Các anh còn giúp chúng tôi ra khỏi núi, chúng tôi cảm ơn còn không hết."
Nghe vậy, gã đàn ông sẹo nhếch môi:
"Vậy thì đi thôi!"
Hắn ném con dao còn lại cho gã đàn ông đi cùng. Người kia đón lấy, ánh mắt dừng lại trên người Tần Chiêu Chiêu, nhìn chằm chằm khiến cô thấy bất an.
Cô không dám để lộ cảm xúc, cúi đầu bước nhanh qua hắn, đi theo sau gã đàn ông sẹo.
Trương Mỹ Phượng cũng hoảng loạn không kém. Đôi chân cô run rẩy, gần như không còn sức để bước đi. Nhưng cô không lo cho bản thân mình, mà lo cho Tiểu Bảo.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!