Giọng bà khẽ run:
"Được rồi, thím biết rồi. Các con nhớ chú ý an toàn."
Tiểu Vương trấn an:
"Thím yên tâm ạ, bọn con sẽ không sao đâu. Con chuẩn bị ra ngoài, thím có lời nào muốn nhắn tới doanh trưởng không?"
Dư Hoa hít sâu, lấy lại bình tĩnh rồi nói:
"Có chứ! Con giúp thím nhắn với doanh trưởng rằng gia đình đang chuẩn bị thuốc trị tê cóng mà nó cần. Không lâu nữa, các con sẽ có thuốc để dùng."
"Tốt quá rồi! Doanh trưởng vẫn luôn lo lắng về chuyện này, nghe tin chắc chắn anh ấy sẽ rất vui!"
Dư Hoa khẽ mỉm cười, giọng dịu dàng: "Vậy thím không làm phiền con nữa. Con nhớ bảo nó, xong việc thì gọi điện về nhà nhé."
Nói rồi, bà cúp máy.
Tiểu Vương đặt ống nghe xuống, mặt mừng rỡ, lập tức chạy như bay ra khỏi phòng để báo tin vui cho Lục Trầm. Nhưng vì mặt đường đã bắt đầu đóng băng, cậu ta suýt chút nữa trượt chân ngã nhào.
Ngoài kia, tuyết vẫn rơi dày đặc.
Lục Trầm cùng các chiến sĩ của mình đang dồn sức dọn dẹp con đường bị tuyết phủ kín. Có nơi tuyết ngập tới đùi, khiến việc đi lại vô cùng khó khăn. Gần như toàn bộ quân nhân trong doanh trại đã được huy động.
Mọi người ai nấy đều tập trung làm việc, vừa làm vừa trò chuyện để bớt lạnh. Thậm chí có người còn ngẫu hứng cất giọng hát, tạo ra một bầu không khí sôi nổi. Họ tranh thủ nấu ăn ngay tại chỗ để tiết kiệm thời gian, quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ thật nhanh.
Mục tiêu của họ rất rõ ràng—phải mở được tuyến đường để xe chở nhu yếu phẩm có thể vào doanh trại.
Tiểu Vương chạy đến chỗ Lục Trầm, hơi thở gấp gáp, mồ hôi rịn ra cả trên trán.
Lục Trầm chống xẻng xuống đất, nhướng mày nhìn cậu ta, cười trêu: "Thể lực cậu yếu thế này sao? Từ mai mỗi ngày chạy thêm năm cây số nữa đi."
Tiểu Vương vừa thở dốc vừa giãy nảy: "Không phải do tôi yếu, mà tại tuyết quá dày, chỗ ít tuyết thì lại trơn. Với cả tôi mừng quá nên mới chạy nhanh thế này. Thể lực tôi vẫn ổn mà, doanh trưởng đừng có đày đọa tôi thêm nữa!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!