Ông nhìn thẳng vào cô, hỏi tiếp:
"Đơn vị của chồng con có bao nhiêu người?"
"Hơn 10.000 người."
Trọng Dương bật cười:
"Không nhiều. Việc này không chỉ thuộc về trách nhiệm của con, mà còn là của thầy.
Một mình con không làm xuể đâu, để thầy lo chuyện này."
Tần Chiêu Chiêu không ngờ thầy lại sẵn lòng giúp đỡ như vậy. Có sự hỗ trợ từ Trọng Dương, việc sản xuất thuốc chắc chắn sẽ diễn ra nhanh chóng hơn, những lọ thuốc cũng sớm đến tay các chiến sĩ.
Cô cảm kích gật đầu:
"Thầy chịu giúp con, con thực sự không biết phải cảm ơn thế nào. Đây là một ân tình quá lớn."
Trọng Dương cười hiền hậu:
"Giúp con cũng là giúp chính mình thôi. Chúng ta là thầy trò mà."
Sự tận tâm của ông khiến Tần Chiêu Chiêu vô cùng cảm động.
Cô chợt nhớ ra một chuyện, liền nói:
"Con sẽ tự lo chi phí sản xuất thuốc. Con sẽ tính toán trước, rồi gửi đủ tiền cho thầy."
Trọng Dương lắc đầu, dứt khoát từ chối:
"Không cần. Chi phí sản xuất thuốc cho 10.000 chiến sĩ, thầy sẽ lo."
Tần Chiêu Chiêu sững người, không ngờ ông lại hào phóng đến vậy.
"Thầy ơi, thế thì không được đâu. Con không thể để thầy bỏ ra khoản tiền lớn như vậy."
Trọng Dương cười nhẹ, ánh mắt hiền hòa nhưng giọng nói lại rất kiên định:
"Con đã trao công thức bí truyền của mình ra, đúng không? Công thức đó vô cùng quý giá.
Con tin tưởng thầy đến mức đưa cả công thức gia truyền, thế thì thầy bỏ ra số tiền này chẳng đáng là bao.
Hồi nhỏ, thầy từng mơ ước được trở thành một người lính. Nhưng gia đình ba đời làm nghề y, thầy phải kế thừa truyền thống, không thể rời đi.
Bây giờ lớn tuổi rồi, mỗi khi nhìn thấy người mặc quân phục, lòng thầy lại dâng lên cảm xúc khó tả.
Dù không thể khoác lên mình bộ quân phục, có thể làm chút gì đó cho họ, thầy cũng cảm thấy mãn nguyện.
Chúng ta là thầy trò, sau này như người một nhà. Đừng khách sáo với thầy nữa. Nghe lời thầy, cứ quyết định như vậy đi."
Tần Chiêu Chiêu im lặng nhìn thầy mình, trong lòng trào dâng sự kính trọng.
Cô biết công thức này quý giá thế nào. Trong thời kỳ thiếu thốn này, nếu sản xuất hàng loạt, nó sẽ mang lại không chỉ lợi ích y tế mà còn giá trị kinh tế rất lớn.
Thế nhưng, Trọng Dương lại chẳng hề đắn đo, thậm chí sẵn sàng bỏ tiền túi ra để giúp những người lính xa xôi kia.
Giây phút này, cô biết rằng mình đã may mắn gặp được một người thầy đáng kính nhất đời.
So với việc kiếm tiền, Tần Chiêu Chiêu sẵn sàng trao công thức này để giúp các chiến sĩ thoát khỏi khó khăn.
Cô đồng ý đưa công thức cho Trọng Dương vì tin rằng ông là người chính trực, có đạo đức và xứng đáng để tiếp nhận nó.
Huống hồ, ông ấy đã sẵn lòng truyền thụ toàn bộ y thuật của mình cho cô, vậy thì một công thức này có đáng là gì?
Nghe lời Trọng Dương nói, cô nhẹ nhàng đáp:
"Được ạ. Vậy con thay mặt chồng và các chiến sĩ cảm ơn thầy."
Trọng Dương bật cười, xua tay:
"Đừng nói vậy. Phải là thầy cảm ơn con mới đúng. Con đã cho thầy cơ hội được góp chút sức mọn cho đất nước."
Mọi chuyện được quyết định nhanh chóng.
Tần Chiêu Chiêu cẩn thận ghi lại từng vị thuốc cùng liều lượng trong công thức, trao cho Trọng Dương rồi trở về nhà.
Buổi tối, khi bố mẹ chồng đi làm về, cả hai đều không giấu nổi sự tò mò.
Vừa nhìn thấy cô, Dư Hoa đã sốt ruột hỏi ngay:
"Chiêu Chiêu, chuyện thuốc trị cước thế nào rồi con?"
Lục Quốc An cũng chăm chú nhìn cô, ánh mắt đầy chờ đợi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!