Trọng Dương nhìn cô gái ngồi bên cạnh, trong lòng đầy thắc mắc. Một người giỏi giang như vậy, tại sao lại phải nói dối về năng lực của mình? Nhưng nếu đối phương không chủ động nhắc đến, ông cũng chẳng tiện hỏi nhiều.
Ông thậm chí còn cảm thấy may mắn vì bản thân chưa vội nhận cô làm đệ tử, nếu không thì đúng là tự hạ thấp chính mình lẫn cô ấy.
Sau khi kết thúc công việc ở bệnh viện, ba người cùng nhau đến nhà ăn. Thức ăn ở đây khá ngon, đầy đủ thịt cá và rau củ, không hề sơ sài.
Trong bữa ăn, Trọng Dương còn chủ động giới thiệu Tần Chiêu Chiêu với một số trung y lớn tuổi trong nhóm của ông. Cô hòa nhập rất nhanh, trò chuyện vui vẻ với họ, cảm thấy không hề gượng gạo hay xa lạ.
Dùng bữa xong, Trọng Dương đề nghị đưa cả hai về nhà.
Tần Chiêu Chiêu và Dư Hoa khách sáo từ chối, nói rằng họ có thể tự bắt xe buýt. Nhưng ông chỉ cười xua tay, giọng chắc nịch: "Xe buýt ở khu này mỗi ngày chỉ có ba chuyến thôi, giờ này chắc chắn không còn chuyến nào đâu."
Nghe vậy, hai người đành đồng ý lên xe.
Trên đường về, Tần Chiêu Chiêu cứ mãi suy nghĩ về chuyện bái sư. Nhưng cô không rõ Trọng Dương có còn ý định nhận đệ tử hay không, bèn dò hỏi: "Bác ơi, hiện tại bác có còn đệ tử nào không ạ?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!