Tần Chiêu Chiêu ngước lên, mỉm cười:
"Con vừa thảo luận với bác ấy nên ra muộn chút. Đây là bệnh viện quân đội, mẹ không cần lo lắng đâu."
"Vậy à?" Dư Hoa gật đầu, vẫn không giấu được sự sốt ruột. "Đề thi khó lắm đúng không?"
Tần Chiêu Chiêu thẳng thắn gật đầu: "Khá khó ạ."
Dư Hoa sợ con dâu buồn, vội trấn an:
"Không sao cả. Có cơ hội thi cùng nhiều trung y xuất sắc như vậy đã là trải nghiệm quý giá rồi. Dù kết quả thế nào, con vẫn còn trẻ, cơ hội vẫn còn nhiều."
Trọng Dương đứng cạnh nãy giờ bỗng chậm rãi lên tiếng, giọng nói trầm ổn nhưng chắc chắn:
"Không hẳn đâu. Hôm nay cô ấy làm rất tốt, không hề thua kém những trung y giàu kinh nghiệm khác. Tôi tin rằng cô ấy có khả năng đỗ rất cao."
Dư Hoa nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng lên:
"Thật sao? Chiêu Chiêu có cơ hội trúng tuyển à?"
Trọng Dương khẽ gật đầu, vẻ mặt đầy tin tưởng:
"Đương nhiên. Hãy tin vào con mắt nhìn người của tôi. Ba ngày nữa có kết quả, đến lúc đó mọi chuyện sẽ rõ ràng."
Dư Hoa mừng rỡ nhưng Tần Chiêu Chiêu lại điềm đạm hơn. Cô suy nghĩ một lát rồi nói:
"Kết quả chưa công bố thì vẫn chưa thể chắc chắn được điều gì. Còn nhiều yếu tố khác tác động nữa."
Dư Hoa nắm tay cô, dịu dàng khuyên nhủ:
"Thả lỏng đi, đừng nghĩ nhiều. Kết quả thế nào cũng không quan trọng."
Tần Chiêu Chiêu gật đầu, môi khẽ cong lên thành một nụ cười nhẹ. Cô hạ giọng, vẻ tinh nghịch:
"Mẹ yên tâm, con không căng thẳng đâu. Ngược lại, hôm nay con thấy rất vui vì đã khiến Mã Xuân Thắng mất mặt. Ông ta chắc chắn không thể vào được bệnh viện này."
Dư Hoa ngạc nhiên:
"Mã Xuân Thắng? Là ai vậy?"
Chợt nhớ ra, bà hỏi tiếp:
"Có phải người từng gây khó dễ cho con không?"
Tần Chiêu Chiêu bật cười:
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!