Tần Trung khẽ gật đầu:
"Tôi hiểu rồi, không cần bà nhắc."
"Thế thì tốt."
Tần Chiêu Chiêu ra khỏi nhà, một mình đi đến cổng khu gia đình quân nhân.
Từ xa, cô đã thấy ông bà cụ Tần cùng Tần Thành đứng chờ. Cô bước đến gần, mỉm cười nhàn nhạt:
"Ông nội, ông cũng đến à?"
Ông cụ Tần không đáp lại bằng nụ cười, chỉ trừng mắt nhìn cô, giọng lạnh lùng:
"Ông đến để thăm đứa cháu 'giỏi giang' của mình. Đúng là ông đã đánh giá thấp con rồi."
Tần Chiêu Chiêu vẫn giữ nụ cười bình thản:
"Cảm ơn ông đã khen. Sau này con sẽ tiếp tục cố gắng hơn."
Ông cụ tức đến mức suýt trợn trắng mắt, giọng gằn lên:
"Đừng gọi ông là ông nội! Ông không cần loại con cháu bất hiếu như con!"
Tần Chiêu Chiêu cười nhạt, giọng điềm nhiên:
"Vậy là ý của ông nhé, chứ không phải con không muốn gọi, cụ Tần."
Cô dứt lời liền quay sang nhìn bà cụ Tần và Tần Thành:
"Hôm nay mọi người đến có chuyện gì?"
Bà cụ Tần giận lắm, nhưng biết hôm nay không phải lúc tranh cãi, đành kìm nén, giọng điềm đạm hơn:
"Chuyện con nói tối qua, cả nhà đã bàn bạc rồi. Chỉ cần con đến sở công an rút đơn kiện, bà sẽ chấp nhận điều kiện của con."
Tần Chiêu Chiêu khẽ gật đầu, mỉm cười:
"Được thôi. Con đã chuẩn bị hai bản thỏa thuận, đang để ở nhà. Mọi người vào nhà con rồi chúng ta sẽ bàn tiếp. Bố mẹ con cũng đang đợi đấy."
Ông cụ Tần nghe vậy thì lập tức cau mày, giọng không vui:
"Bố mẹ con cũng ở đó à?"
Tần Chiêu Chiêu cười nhẹ:
"Vâng, đây là chuyện giữa gia đình mình, đương nhiên họ phải có mặt."
Sắc mặt ông cụ càng khó coi hơn:
"Bố mẹ con cũng đồng ý để con làm vậy sao?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!