Tạ Ái Phương siết chặt góc áo, giọng nói thoáng vẻ hốt hoảng nhưng vẫn cố cãi:
"Giải thích gì chứ? Tần Chiêu Chiêu biết mặt tôi, nó có thể vu oan bất cứ chuyện gì. Hình ảnh này đâu phải chứng cứ, chẳng chứng minh được gì cả!"
Lý Cường nhìn sang Viên Đại Sơn. Hai người đã lường trước Tạ Ái Phương sẽ ngoan cố đến cùng nên đã chuẩn bị phương án đối phó.
"Gọi nhân chứng vào nhận diện."
Lời vừa dứt, cánh cửa phòng thẩm vấn mở ra. Một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi bước vào. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy bà ấy, Tạ Ái Phương lập tức cứng người, sắc mặt tái nhợt. Người này chính là đồng hương của thím Lý, bảo mẫu của nhà Tần Chiêu Chiêu.
Lý Cường đặt trước mặt bà ấy ba bức chân dung phác họa, chỉ vào một trong số đó:
"Bà hãy xác nhận xem ai là người đã cùng bà lan truyền tin đồn vào chiều hôm qua?"
Người phụ nữ không chút do dự, thẳng tay chỉ về phía Tạ Ái Phương:
"Chính là cô ta! Hôm qua tôi ra chợ mua đồ, vừa đến cổng khu quân đội thì cô ta lại gần bắt chuyện, hỏi tôi có biết Tần Chiêu Chiêu không. Tôi chưa kịp trả lời thì cô ta đã nói một tràng, bịa đặt chuyện cô ấy ngoại tình, còn nói những lời rất khó nghe. Tôi đã bảo đừng nói bậy nhưng cô ta không chịu dừng lại."
Câu nói như nhát búa giáng thẳng vào Tạ Ái Phương. Đến lúc này, bà ta không còn đường chối cãi nữa. Đầu óc bà ta quay cuồng, trong lòng ngập tràn hoang mang. Cảnh sát sao có thể tìm ra nhân chứng nhanh đến thế?
Lý Cường đan hai tay vào nhau, giọng điềm tĩnh nhưng nghiêm nghị:
"Giờ thì cô còn gì để nói không?"
Tạ Ái Phương biết bản thân đã bị lật tẩy. Nhưng bà ta vẫn cố vớt vát chút tự trọng cuối cùng, ngẩng đầu lên, giọng nói lạc đi:
"Dù là tôi nói đi nữa thì sao? Tôi đâu có bịa đặt! Tôi tận mắt thấy Tần Chiêu Chiêu tay trong tay với một gã trai trẻ. Ai nhìn cũng nghĩ bọn họ có quan hệ mờ ám!"
Viên Đại Sơn nhếch môi cười nhạt, rút từ trong tập hồ sơ ra một xấp tài liệu, đặt xuống bàn:
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!