Cô cười: “Con cũng nghĩ vậy. Nếu không vào được bệnh viện quân đội thì tự mình mở phòng khám, vừa chữa bệnh vừa tích lũy kinh nghiệm.”
“Thực ra, chỉ cần bố con nói một câu thì con có thể vào ngay mà không cần thi cử gì cả. Chỉ là ông ấy quá nguyên tắc, cả đời ông ấy luôn như vậy. Năm đó, nếu chịu giúp đỡ thì Lục Trầm đã không phải vất vả ở biên giới bao nhiêu năm trời.”
Dư Hoa thở dài đầy tiếc nuối.
Tần Chiêu Chiêu cười nhẹ: “Cũng chính nhờ nguyên tắc đó mà bố mới có được vị trí hôm nay, nhận được sự tôn trọng của các chiến sĩ. Bố làm vậy là đúng, là tấm gương để con noi theo.”
Dư Hoa bật cười, ánh mắt có chút tự hào: “Nếu ông ấy nghe được những lời này của con chắc sẽ vui lắm đây. Dù thế nào con cũng đừng nản lòng, với tài năng của con thì vẫn có cơ hội rất lớn. Kỳ thi ba ngày tới, mẹ sẽ xin nghỉ để đi cổ vũ con.”
“Mẹ cứ đi làm đi, dù mẹ không có mặt thì con cũng sẽ cố gắng hết sức. Nếu không đỗ thì con cũng muốn cho những kẻ nghi ngờ con dựa vào quan hệ phải tâm phục khẩu phục.”
“Con nghĩ được vậy thì tốt. Mẹ tin con nhất định sẽ làm được.”
Lúc đó, thím Lý từ bếp bước ra: “Chị Dư, Chiêu Chiêu, cơm hâm nóng xong rồi, mời hai người vào ăn.”
Đã gần một giờ chiều, Tần Chiêu Chiêu ngạc nhiên: “Mẹ vẫn chưa ăn sao?”
Dư Hoa đứng dậy: “Trước đó mẹ không thấy đói.”
Thím Lý cười: “Không phải đâu, chị Dư chờ con đấy.”
Tần Chiêu Chiêu khoác tay mẹ chồng, cười đùa: “Mẹ, chờ con làm gì chứ? Mai mốt con không ở nhà, mẹ cứ ăn trước đi, đừng đợi con. Giờ trễ rồi, mẹ mà đi làm muộn thì không tốt đâu.”
Hai mẹ con cùng nhau ngồi vào bàn. Các món đã được dọn sẵn, hương thơm lan tỏa. Sau khi ăn xong, Dư Hoa nghỉ ngơi một lát, vào phòng thăm hai cháu trai rồi mới đi làm.
Tần Chiêu Chiêu bận rộn cả buổi sáng, sau khi chơi với hai đứa nhỏ một lát thì cảm thấy mệt mỏi, liền đi nghỉ.
Khoảng hai giờ chiều, thím Lý đến gọi cô ra nghe điện thoại. Đầu dây bên kia là Hứa An Hoa, anh ta nhờ cô đưa nhân chứng đã nhìn thấy thím hai đến đồn công an để lấy lời khai.
…