Ông dừng lại một chút rồi nhấn mạnh:
"Thuốc này có tác dụng tiêu diệt trùng trong răng. Mỗi ngày bôi ba lần, chưa đến ba ngày sẽ thấy hiệu quả rõ rệt. Cứ dùng hết số thuốc ta đưa, đảm bảo bệnh sẽ khỏi hẳn."
Trương Mỹ Phượng vui mừng đón lấy thuốc từ tay ông, miệng không ngừng cảm tạ:
"Cảm ơn thần y! Vậy hết bao nhiêu tiền ạ?"
Nhưng vị thần y chỉ xua tay, lắc đầu:
"Các cô đi đường xa đến đây không dễ dàng gì, ta không lấy tiền đâu."
Câu nói ấy khiến Trương Mỹ Phượng bất ngờ. Cô không ngờ thần y không chỉ y thuật cao minh mà còn nhân hậu đến vậy. Nhưng nghĩ lại, mở cửa khám bệnh mà không nhận thù lao thì cũng không ổn. Cô bèn lấy ra năm đồng bạc đặt lên bàn:
"Ngài đã vất vả khám bệnh, sao có thể không nhận tiền được? Nếu ngài không nhận, chúng tôi cũng không tiện lấy thuốc. Ngài xem năm đồng này có đủ không?"
Cô ấy nói rất chân thành, không hề có ý thương lượng mà chỉ đơn thuần là muốn bày tỏ sự biết ơn.
“Tôi đã nói là không lấy thì sẽ không lấy, cô không cần phải khách sáo với tôi. Phần lớn các loại thuốc ở đây đều do tôi tự đi hái trong rừng.”
Giọng nói của vị thần y trầm ổn nhưng dứt khoát. Ông ta không có vẻ gì là muốn nhận tiền, khiến Trương Mỹ Phượng càng thêm ái ngại. Cô tiếp tục nhã nhặn thuyết phục, nhưng lúc này, Tần Chiêu Chiêu bỗng cảm thấy mí mắt phải giật liên hồi.
Cảm giác bất an trong lòng cô ngày càng mạnh mẽ, như thể có ai đó đang theo dõi họ. Cô chợt nhớ lại hai gã đàn ông lạ lùng mà họ gặp trên sườn núi, cùng những người phụ nữ trong thôn với thái độ kỳ quái. Mọi thứ nơi đây đều bao trùm một bầu không khí bí ẩn, khiến cô không thể nào yên tâm.
Tốt nhất là rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Tần Chiêu Chiêu nhanh chóng lên tiếng:
"Thưa ông, ông đừng khách sáo nữa. Nếu ông không nhận tiền, chúng tôi cũng không thể lấy thuốc. Chúng tôi phải về ngay bây giờ."