Ba ngày nữa, chắc chắn sẽ là một trận đấu thú vị.
Một trong hai vị giám khảo đưa cho cô một tờ phiếu: "Cô điền đầy đủ thông tin vào đây. Sáng ngày kia, đúng 8 giờ có mặt để dự thi. Kỳ thi gồm hai phần: lý thuyết và thực hành."
Tần Chiêu Chiêu nhận lấy tờ phiếu, cẩn thận đọc qua rồi hỏi: "Tôi có cần mang theo bút hay dụng cụ gì không?"
"Không cần, bệnh viện đã chuẩn bị sẵn mọi thứ. Đến giờ chỉ cần có mặt là được."
"Vâng."
Sau khi điền xong phiếu đăng ký, cô đưa lại cho giám khảo. Một người kiểm tra rồi gật đầu: "Được rồi, cô có thể ra ngoài gọi người tiếp theo vào."
"Vâng."
Cô rời khỏi phòng phỏng vấn. Bên ngoài vẫn còn ba người chưa đến lượt. Người kế tiếp là một người đàn ông trung niên với gương mặt hiền hậu, đôi mắt sáng và điềm tĩnh. Nhìn qua cũng đủ thấy ông ta là một thầy thuốc đông y có bản lĩnh.
Cô mỉm cười nói: "Bác, đến lượt bác vào đăng ký rồi."
Ông trung niên cũng mỉm cười, giọng điềm đạm nhưng ẩn chứa sự tán thưởng: "Cô có năng lực. Tôi mong được chứng kiến cô dùng thực lực để khiến người kia phải câm nín trong kỳ thi sắp tới."
Lời này khiến Tần Chiêu Chiêu hơi bất ngờ.
"Bác tin con sao?"
Ông trung niên bật cười: "Tất nhiên rồi. Sống đến từng này tuổi, gặp qua không ít người. Ai có tài, ai không, nhìn là biết ngay."
Ông ấy không chỉ hài hước, mà rõ ràng còn là một người có y thuật cao.
Tần Chiêu Chiêu nghiêm túc đáp: "Cảm ơn bác. Vậy hẹn gặp bác trong kỳ thi ba ngày nữa. Bác vào đăng ký đi ạ."
Ông ấy gật đầu, bước vào phòng.
Tần Chiêu Chiêu cũng không nán lại lâu, nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Bên ngoài trời nắng ấm áp, không khí trong lành dễ chịu.
Lục Quốc An – bố chồng cô – đã về trước. Ông lái xe quân đội, biển số xe đặc biệt, rất dễ bị chú ý. Vì vậy, sau khi đưa cô đến bệnh viện, ông đã quay đầu xe rời đi ngay.
Vừa ra đến cổng, cô nhìn thấy một chiếc xe buýt chạy ngang qua, bên đường cũng có mấy người lái xích lô đang đợi khách.
Một bác xích lô tiến lại gần, niềm nở mời cô đi, giá cả còn rẻ hơn vé xe buýt.
Hôm nay trời đẹp, nắng ấm, gió nhẹ. Ngồi xích lô chậm một chút nhưng lại thoải mái hơn, thế là cô quyết định đi xích lô về đến cổng khu quân đội.
Khi xe dừng lại, cô xuống xe, trả tiền rồi thong thả đi bộ về nhà.
Vừa bước vào cửa, thím Lý đã tiến tới, vẻ mặt nghiêm trọng: "Chiêu Chiêu, con về rồi."
Tần Chiêu Chiêu vừa thấy sắc mặt bà như vậy, trong lòng lập tức nảy sinh dự cảm không lành. Điều đầu tiên cô lo lắng là hai đứa con của mình.
Cô vội hỏi: "Có chuyện gì sao? Là về An An và An Ninh ạ?"
Thím Lý vội xua tay: "Không phải, không phải hai đứa nhỏ. Là chuyện của con."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!