Gã đàn ông vừa nãy còn hùng hổ chê cười, lúc này mặt cắt không còn giọt máu. Ông ta không thể tin vào mắt mình. Để có được chứng chỉ hành nghề đông y, ông ta đã phải khổ sở thi đi thi lại suốt mấy năm mới đỗ. Một cô gái trẻ thế này lại có chứng chỉ hợp pháp? Chẳng lẽ những gì cô ta nói là thật?
Nhưng nếu vậy, tại sao cô không tiếp quản y quán gia đình mà lại đến đây tìm việc? Chẳng lẽ đầu óc có vấn đề thật sao?
Ông ta lắc đầu, cười gằn:
"Không thể nào! Ai biết cô lấy được giấy phép này bằng cách nào? Tôi không tin!"
Tần Chiêu Chiêu khoanh tay, cười nhạt:
"Một người đàn ông đứng tuổi như vậy mà thua không chịu nhận, lại còn định chối bỏ lời hứa vừa rồi sao? Giám khảo đã xác nhận giấy này là thật. Ông còn dám nói là giả? Nếu vậy thì tôi cũng có quyền nghi ngờ giấy phép của ông là giả đấy!"
Gã đàn ông nghẹn lời, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Lúc này, một trong hai vị giám khảo lên tiếng, giọng nói bình tĩnh:
"Chúng tôi đã kiểm tra, chứng chỉ của cô ấy là thật. Nhưng hôm nay chỉ là buổi đăng ký. Ba ngày nữa sẽ có một kỳ thi tuyển, đó mới là lúc chứng minh năng lực thật sự. Nếu anh không tin, vậy hãy tham gia kỳ thi sau ba ngày."
Nghe vậy, gã đàn ông kia như bắt được một cái phao cứu sinh. Ông ta không biết làm sao để rút lui trong danh dự, bây giờ có cơ hội vớt vát, liền gật đầu ngay: