Dư Hoa cau mày, ngạc nhiên: “Ở Sở Y Tế mà sao mãi không lấy được?”
Tần Chiêu Chiêu nhẹ giọng nói: “Nhân viên bên trong giấu đi, định bắt con đưa tiền để cấp lại cái mới. Nhưng con phát hiện ra, ép anh ta phải trả lại.”
Dư Hoa nhíu mày chặt hơn: “Chuyện cụ thể thế nào?”
Cùng lúc đó, bố chồng cô – Lục Quốc An – cũng vừa về đến nhà. Thấy ông bước vào, Tần Chiêu Chiêu liền kể lại toàn bộ sự việc.
Nghe xong, cả hai vợ chồng đều vô cùng sửng sốt.
Lục Quốc An lắc đầu, giọng nghiêm nghị: “Không ngờ trong Sở Y Tế lại có người như thế.”
Dư Hoa thì thở dài: “Kiểu người này đơn vị nào cũng có, chỉ là chưa bị phát hiện thôi. Những chuyện như thế này tôi đã nghe không ít lần.”
Lục Quốc An cau mày: “Nghiêm trọng vậy sao?”
“Chẳng có gì lạ cả.” Dư Hoa đáp. “Chỉ là lần này, nhờ con bé Chiêu Chiêu nhân hậu nên mới tha cho cậu ta. Chứ nếu là tôi, chắc chắn không để yên. Một người đã dám làm chuyện như vậy thì tư tưởng cũng có vấn đề.”
Lục Quốc An vốn cả đời làm lính, tính cách cương trực, ghét nhất là kẻ xấu lợi dụng chức quyền trục lợi. Ông đạt được địa vị ngày hôm nay là nhờ vào sự chính trực, dũng cảm và lập nhiều công lao.
Tần Chiêu Chiêu nhẹ giọng nói: “Mẹ à, không phải con nhân từ. Chỉ là con thấy anh ta còn trẻ, nhất thời lầm lỡ. Nếu cho anh ta một cơ hội sửa sai, giúp quay lại đúng đường thì vẫn hơn là để bị đuổi việc, danh tiếng hủy hoại, rồi không tìm được việc làm, trở thành gánh nặng cho xã hội.”
Dư Hoa im lặng một chút rồi gật đầu: “Cũng đúng, nếu là lần đầu sai phạm thì có thể cho một cơ hội.”
Lục Quốc An nghe vậy thì nhìn sang con dâu, trong lòng càng thêm hài lòng với cô bé này.
Ông cầm chứng chỉ hành nghề lên xem rồi cười, giọng trầm ổn mà đầy tán thưởng: “Nghe mẹ con nói, con định mở phòng khám đông y?”
Tần Chiêu Chiêu gật đầu: “Vâng, con cũng có ý định đó.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!