"Ông Lý, ông làm việc tiếp đi, con về nhà đây."
Nói xong, cô xoay người rời đi. Khi bước ngang qua nhà Trưởng phòng Tôn, cô gần như có thể hình dung ra cảnh lửa bùng lên dữ dội đêm qua. Nếu không phát hiện kịp thời, cả khu nhà e là đã bị thiêu rụi.
Bức tường tầng một cháy đen kịt, cửa sổ gỗ cũng chỉ còn lại những mảng than vụn. Trước cửa, Trưởng phòng Tôn cùng hai người đàn ông khác đang hì hục tháo dỡ những bộ phận bị cháy. Tôn Đại Quân ngồi thẫn thờ bên bậc thềm, ánh mắt trống rỗng. Chắc hẳn anh ta vẫn chưa thoát khỏi cú sốc vì mất con.
"Chiêu Chiêu, con đứng đó nhìn gì thế?"
Tiếng gọi bất ngờ sau lưng khiến cô giật mình. Quay lại, cô thấy bà cụ Lý, người từng vòi tiền nhà Trưởng phòng Tôn.
Tần Chiêu Chiêu theo phản xạ lùi lại một chút. Lần trước, bà ta không moi được tiền từ cô thì quay sang ép nhà Vinh Xuân Mai bồi thường.
"Con có nhìn gì đâu ạ."
Bà cụ không để ý thái độ lạnh nhạt của cô, vẫn tiếp tục nói: "Làm chức cao, giàu có thì sao chứ? Thằng ngốc Tôn Đại Quân đó muốn có con nối dõi e là khó lắm. Nhà họ Tôn xem như tuyệt tự rồi."
Tần Chiêu Chiêu cau mày. Trong lúc gia đình người ta đang gặp nạn, bà cụ này chẳng những không đồng cảm mà còn buông lời cay độc. Người phụ nữ này thực sự quá đáng sợ.
Cô không muốn dính dáng gì thêm, vội bước nhanh về phía nhà bố mẹ.
Dọc đường, cô thấy đám cỏ khô ven lối đi đã cháy thành tro. May mắn thay, giữa hai nhà có con đường rộng hơn hai mét, nhờ đó mà nhà cô không bị ảnh hưởng. Không khí vẫn còn thoang thoảng mùi khói cháy, nhưng đường đi đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!