Tần Chiêu Chiêu không khỏi ngỡ ngàng, cảnh đẹp trước mắt khiến cô liên tưởng đến bức tranh "Đào Nguyên Ký" của Đào Uyên Minh. Nhưng so với nơi này, bức tranh ấy chẳng thể lột tả hết vẻ đẹp thần tiên này.
Trương Mỹ Phượng hít sâu một hơi, trầm trồ:
"Tiểu Tần, em nghĩ có phải đây là chốn thần tiên không? Đẹp quá! Chả trách thần y lại chọn sống ở đây."
Tần Chiêu Chiêu nhìn quanh, cảnh sắc đúng là tuyệt đẹp, nhưng trong lòng cô vẫn không yên. Hình ảnh hai người đàn ông ban nãy cứ ám ảnh cô.
Cô hít một hơi sâu, gạt bỏ suy nghĩ vẩn vơ:
"Chúng ta mau đi tìm thần y thôi."
Trương Mỹ Phượng liếc nhìn cô, cảm giác có gì đó không ổn. Dọc đường đến đây, Tần Chiêu Chiêu còn háo hức khen ngợi cảnh vật, nhưng khi đặt chân vào thôn, nơi đẹp nhất, cô ấy lại chẳng còn hứng thú nữa.
"Em mệt rồi phải không?"
Tần Chiêu Chiêu lắc đầu:
"Em không mệt."
"Nếu cảm thấy khó chịu ở đâu thì cứ nói với chị nhé. Lát nữa gặp thần y, để ông ấy khám cho em luôn."
Tần Chiêu Chiêu chỉ cười nhẹ, không nói gì.
Cô biết, dù có nói ra nỗi bất an trong lòng, họ cũng không thể quay về ngay được. Đường lên đây không dễ đi, mà quan trọng hơn, Tiểu Bảo thực sự cần được chữa bệnh.
Nếu thực sự có nguy hiểm, họ cũng chẳng thể chạy thoát.
Cô thầm nhủ bản thân phải luôn cảnh giác, nhưng cũng hy vọng rằng mình chỉ đang suy nghĩ quá nhiều.
Người dân trong thôn không tỏ ra thân thiện như cô tưởng. Họ chỉ đứng nhìn hai người từ xa, ánh mắt đầy vẻ dò xét nhưng không ai tiến lại gần bắt chuyện.
Trương Mỹ Phượng tiến đến chỗ một bà cụ đang ngồi trước cửa nhà, lễ phép hỏi:
"Bà ơi, bà có biết nhà của thần y ở đâu không ạ?"
Bà cụ ngẩng lên nhìn họ, rồi nói một tràng tiếng địa phương mà cả hai hoàn toàn không hiểu.
Trương Mỹ Phượng kiên nhẫn lặp lại câu hỏi, nhưng bà cụ vẫn chỉ nói bằng ngôn ngữ của mình. Hai người nhìn nhau, bối rối không biết phải làm sao.
"Chắc bà ấy không hiểu tiếng phổ thông." Tần Chiêu Chiêu nhíu mày.
Họ thử đi tìm một nhóm phụ nữ trẻ hơn để hỏi thăm. Nhưng tình hình vẫn không khá hơn, những người phụ nữ ấy cũng chỉ đáp lại bằng thứ tiếng địa phương khó hiểu, vẻ mặt đầy bối rối.
Tần Chiêu Chiêu khẽ nhíu mày.
Những người dân trong thôn không hiểu tiếng phổ thông thì không có gì lạ. Nhưng hai người đàn ông ban nãy lại nói rất rõ ràng. Nếu họ cũng là dân trong thôn, tại sao họ lại hiểu tiếng phổ thông, trong khi những người khác thì không?
Có gì đó không ổn...
Trương Mỹ Phượng thở dài, có chút thất vọng:
"Giờ phải làm sao đây? Họ không hiểu gì cả."
Tần Chiêu Chiêu suy nghĩ một lúc, chợt nảy ra một ý tưởng.
Cô ngồi xuống, nắm tay Tiểu Bảo giả vờ bắt mạch, rồi lần lượt chỉ vào mình, chỉ vào Tiểu Bảo, sau đó lại chỉ vào tay mình đang làm động tác bắt mạch.
"Chúng tôi đưa cháu đến chữa bệnh."
Người phụ nữ trẻ nhất trong nhóm nhìn động tác của cô, ánh mắt lóe lên vẻ hiểu ra.
Cô ấy mỉm cười, rồi tiến lên nắm tay Tần Chiêu Chiêu kéo đi, ra hiệu rằng sẽ dẫn họ đến chỗ thần y.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!