Bà Từ gật gù, giọng đầy cảm thán: "Chiêu Chiêu quả là thông minh. Còn trẻ vậy mà hiểu biết nhiều thế, không chỉ tự học thi lấy bằng bác sĩ, còn am tường pháp luật. Đúng là không đơn giản."
Vương Tuệ Lan tự hào nói: "Con luôn cảm thấy chị ấy không giống người cùng thời với chúng ta, cách suy nghĩ khác hẳn. Dù gặp khó khăn gì, chị ấy cũng tìm được cách giải quyết. Chị à, chị cứ nghe theo lời Chiêu Chiêu đi, chắc chắn không sai đâu."
Bà Từ đưa bản thỏa thuận cho Từ Như Ý, dặn dò: "Con giữ lấy, mẹ sẽ đi cùng con."
Từ Như Ý lắc đầu, cười nhẹ: "Mẹ cứ ở nhà đi. Chị Chiêu Chiêu đã nói rất rõ ràng, con biết phải làm gì. Chỉ cần đưa chút tiền là họ sẽ ký thôi."
Bà Từ vẫn không yên tâm: "Một mình con liệu có được không?"
....
Giờ mới hơn hai giờ chiều, vẫn còn sớm.
"Chị, để em đi cùng. Bằng không mẹ lại không yên tâm." Vương Tuệ Lan sốt ruột, hơn nữa cô cũng muốn biết kết quả cuối cùng ra sao.
Từ Như Ý gật đầu: "Vậy đi thôi, chị chở em."
Hai chị em nhanh chóng lên đường. Khi đến nơi, trong nhà chỉ có bố chồng của Từ Như Ý, không thấy bóng dáng mẹ kế hay gia đình bà ta.
Tuy nhiên, trong phòng của bố chồng, đồ đạc của mẹ kế vẫn còn nguyên, chẳng thiếu thứ gì.
"Bố, họ dọn đi rồi sao?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!