Họ đi mãi, mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo, không biết đã đi được bao lâu. Đến khi đôi chân dần mỏi nhừ, cuối cùng, trước mắt họ xuất hiện một ngôi làng nhỏ nằm giữa thung lũng xanh biếc.
Trương Mỹ Phượng thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng vì mệt, nhưng giọng nói vẫn lộ rõ sự phấn khởi:
"Tiểu Tần, em nhìn kìa! Chúng ta sắp đến rồi!"
Trương Mỹ Phượng còn đang cõng Tiểu Bảo, đường xa thế này thực sự không dễ dàng. Hơi thở cô ấy dồn dập, mỗi lời nói ra đều kèm theo nhịp thở nặng nề.
Thấy vậy, Tần Chiêu Chiêu liền lên tiếng:
"Để em cõng Tiểu Bảo cho. Chị nghỉ một chút đi."
Trương Mỹ Phượng đã kiệt sức, nên cũng không khách sáo, liền giao Tiểu Bảo cho cô.
Tiểu Bảo giờ đã quen với Tần Chiêu Chiêu nên không kháng cự. Cô cõng đứa bé trên lưng, tiếp tục bước đi. May mắn là đường xuống núi dễ đi hơn, việc cõng Tiểu Bảo cũng không quá vất vả.
Khi họ sắp đến chân núi, từ đằng xa xuất hiện hai bóng người đang đi về phía mình.
Hai người đàn ông đội mũ che nắng, đeo gùi lớn trên lưng, chậm rãi bước lên núi.
Tới gần hơn, Tần Chiêu Chiêu mới nhận ra họ gầy gò, làn da ngăm đen, dáng người thấp bé. Do họ che kín mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, nên cũng không rõ tuổi tác.
Cô thoáng chần chừ, không hiểu vì sao lại cảm thấy có chút kỳ lạ.
Ánh mắt của một trong hai người đàn ông phía trước khiến Tần Chiêu Chiêu cảm thấy căng thẳng. Không phải cô đa nghi, mà rõ ràng ánh mắt ấy mang theo sự cảnh giác lộ liễu, như thể đang đề phòng điều gì đó.
Trương Mỹ Phượng không để ý đến sự khác thường này, cô ấy vui vẻ tiến lên chào hỏi:
"Chào các anh, đây có phải là Thôn Thiên Đường không?"
Một trong hai người đàn ông gật đầu, giọng nói phổ thông không quá trôi chảy nhưng vẫn có thể nghe hiểu:
"Phải, các cô đến đây làm gì?"
Trương Mỹ Phượng cười đáp:
"Chúng tôi đưa cháu nhỏ đến gặp thần y chữa bệnh. Ông ấy có ở trong trại không?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!