“Chẳng lẽ em thật sự thấy chết không cứu sao? Dù gì em cũng là người sống trong khu quân nhân mà.”
Câu nói ấy khiến Tần Chiêu Chiêu sầm mặt. Cô nhìn thẳng vào người phụ nữ đối diện, giọng lạnh nhạt:
“Xin bà đừng mang đạo đức ra ép buộc tôi. Chuyện trong nhà không giải quyết được thì lại đẩy sang người khác. Nếu người ta không giúp, lập tức gán cho cái tội thấy chết không cứu. Bà không thấy nực cười à?”
Người phụ nữ không vì thế mà lùi bước, vẫn giữ giọng kiên trì:
“Nếu bọn chị có thể giúp thì đã chẳng phải nhờ em. Em có khả năng mà không ra tay, chẳng phải là thấy chết không cứu sao? Chị nói có sai không? Lỡ chuyện này truyền ra ngoài, người ta chỉ nghĩ em là người máu lạnh thôi.”
Chiếc xe buýt không đông khách, không gian khá yên tĩnh. Dù hai người không lớn tiếng, nhưng lời qua tiếng lại vẫn lọt vào tai những người xung quanh. Mọi người nhanh chóng nhận ra người bán vé này đang cố tình ép buộc.
Một phụ nữ trung niên không nhịn được, lên tiếng:
“Chị nói vậy không đúng rồi. Tôi nghe từ nãy đến giờ, người ta đã nói rõ là không thể giúp, vậy mà chị cứ ép. Giờ lại còn mang chuyện ‘lan truyền ra ngoài’ ra dọa nạt. Như thế là quá đáng!”
“Đúng đó! Giúp hay không là quyền của người ta, sao có thể ép buộc thế được?” Một hành khách khác cũng tán thành.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!